Chương 2091: Đạo lực nhập thể
Nỗ lực ổn định thân hình, Lục Diệp chỉ cảm thấy khí huyết sôi trào, yết hầu ngòn ngọt, trong miệng tràn đầy mùi máu tanh.
Nhìn kỹ lại, sắc mặt hắn trở nên ngưng trọng, chỉ vì tên Trùng tộc kia sau khi hứng chịu uy thế tự bạo từ bốn giọt bảo huyết mà lại không hề hấn gì! Kẻ địch hiển nhiên còn có đạo lực bảo vệ.
Trận tranh đấu này đã khiến tên Trùng tộc trở nên cực kỳ thiếu kiên nhẫn, hắn nghiến răng gầm nhẹ: “Thứ cặn bã đáng chết, tại sao cứ ương ngạnh như vậy, thành thật đi chết không phải tốt hơn sao?”
Hắn chưa bao giờ phải chịu thiệt thòi lớn đến vậy trước mặt một tu sĩ tinh không bình thường. Sau khi tranh đấu với một cường địch trước đó, một thân đạo lực của hắn vốn đã không còn nhiều, giờ lại cùng Lục Diệp và Cửu Nhan kịch chiến một trận, khiến đạo lực gần như khô kiệt. Mặc dù sinh linh Tinh Uyên bởi thể chất đặc thù, dù chưa đúc thành đạo cơ, nhưng chỉ cần tu vi đủ, vẫn có tư cách tích trữ đạo lực. Tuy nhiên, so với những người đã bước vào Đạo cảnh, việc tích trữ đạo lực của những kẻ chưa đúc thành đạo cơ như hắn khó khăn hơn rất nhiều. Mỗi một tia đạo lực đối với hắn đều vô cùng trân quý, là căn cơ để hắn lập thân trong chiến trường này, tuyệt đối không thể tùy tiện tổn thất.
Dưới sự phẫn nộ, sát cơ càng thêm ngưng đọng. Chỉ cần lần này có thể đoạt được hai kiện chúc bảo, thì đạo lực hắn đã tiêu hao sớm muộn cũng sẽ được bổ sung, lấy đó làm căn cơ, hắn thậm chí có cơ hội đúc thành đạo cơ của bản thân, thực sự trở thành cường giả Đạo cảnh.
Ngước mắt lạnh lùng nhìn Lục Diệp, tên Trùng tộc từng bước ép sát về phía hắn: “Ta không tin ngươi còn có kiện chúc bảo thứ ba!” Nói là vậy, nhưng hắn cũng có chút nơm nớp lo sợ trong lòng. Nếu Lục Diệp thật sự lấy thêm ra kiện chúc bảo thứ ba, thì hắn lập tức sẽ quay đầu bỏ chạy.
Đang lúc nói chuyện, hắn chẳng thèm nhìn lấy, trở tay tung ra một quyền, đánh trúng Cửu Nhan đang cấp tốc tiếp cận từ phía này. Nàng kêu lên một tiếng đau đớn, bay ngược trở về với tốc độ nhanh hơn.
“Chết đi!” Dường như nhìn thấu Lục Diệp đã hết cách, hắn không còn chần chừ, tốc độ đột nhiên tăng vọt.
Liền tại khoảnh khắc này, một chút huyết quang đột nhiên tỏa ra từ phía Lục Diệp. Huyết quang đột nhiên trải rộng, hóa thành một vùng huyết hải.
“Ừm? Ngươi là Huyết tộc?” Tên Trùng tộc lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc, tựa hồ không nghĩ tới lại ở đây gặp được một Huyết tộc, nhưng động tác của hắn lại không hề đình trệ. Sinh vật trong Tinh Uyên, chớ nói không phải cùng một chủng tộc, chính là cùng một chủng tộc cũng không có quá nhiều sự tin cậy và dựa dẫm. Hoàn cảnh hỗn loạn vô tự và tàn khốc đã tạo ra đại đa số sinh vật Tinh Uyên chỉ dựa vào bản năng sinh tồn. Cho nên dù đối phương là Huyết tộc, với hai kiện chúc bảo trước mắt, hắn cũng sẽ không có chút do dự.
Lách mình đánh giết đến trước mặt Lục Diệp, hắn đấm ra một quyền, thở phào một hơi: “Kết thúc!”
Lục Diệp dựng thẳng Bàn Sơn Đao, nằm ngang trước mặt mình, ngăn lại một kích này, đồng thời thân hình không bị khống chế quay vòng về phía sau.
Tên Trùng tộc kinh hãi: “Làm sao có thể?”
Một tu sĩ tinh không với tu vi yếu như vậy, thế mà lại ngăn cản một kích tùy tiện của mình? Phải biết một kích này hắn đã hơi thúc giục đạo lực, điều này không nghi ngờ gì khiến hắn cảm thấy rất không thể tưởng nổi.
Nhưng rất nhanh hắn liền phát giác được điều bất thường, bởi vì trong vùng huyết hải này không chỉ có một đạo khí tức. Xung quanh vị trí hắn đứng, còn có năm đạo khí tức khác, mỗi đạo đều giống hệt đối thủ phía trước, gần như có thể nói là đúc ra từ một khuôn.
“Bảo huyết phân thân?” Tên Trùng tộc rất nhanh đã nhận ra chân tướng.
Hắn từng quen biết không ít Huyết tộc, tự nhiên biết về bảo huyết phân thân của Huyết tộc, nhưng… làm sao lại nhiều như vậy? Còn mấy giọt máu tươi không giống bình thường đã nổ tung trước đó, hẳn cũng là bảo huyết, nếu tính cả vào thì số lượng càng nhiều hơn nữa.
Hắn thậm chí còn không phát giác được Lục Diệp đã tế ra bảo huyết phân thân từ lúc nào, trong lòng biết đây tuyệt đối là đối phương đã thừa cơ động thủ khi trải ra huyết hải.
Trong huyết hải đậm đặc, bản tôn của Lục Diệp cùng năm giọt bảo huyết phân thân đã kết thành một tòa Huyền Vũ trận thế.
Thiên Phú Thụ đang trong quá trình thuế biến, linh văn Đồng Khí Liên Chi không cách nào vận dụng, nhưng bảo huyết phân thân vốn là một bộ phận của Lục Diệp, cho nên dù không có linh văn phụ tá, bản tôn và phân thân vẫn có thể dễ dàng khí cơ tương liên, kết thành trận thế. Đây là thủ đoạn mạnh nhất hắn có thể vận dụng hiện tại, ngoài chúc bảo ra.
Tên Trùng tộc tuyệt đối đã là cường nỗ chi mạt. Trận chiến này cho tới bây giờ đã là lúc phân định sinh tử, hắn đương nhiên muốn toàn lực ứng phó. Có thể đỡ được một kích kia của tên Trùng tộc là hoàn toàn nhờ vào uy lực của trận thế. Đây chính là tương đương với sáu Lục Diệp cùng lúc kết trận. Chỉ riêng thực lực bản tôn, tuyệt không thể nhẹ nhàng như vậy.
Mà dưới một kích không thể đắc thủ, lại nhận ra đủ loại điều trong huyết hải, tên Trùng tộc tuy không cam lòng, nhưng cũng biết đại thế đã mất, bắt đầu sinh thoái ý.
Nhưng trong huyết hải, hắn muốn chạy trốn không phải là chuyện đơn giản như vậy? Huống chi, hắn còn bị Huyền Vũ trận thế bao phủ hoàn toàn.
Phát giác được tâm cảnh của tên Trùng tộc biến hóa, Lục Diệp trong lòng đại định, chủ động phát khởi thế công. Chỉ thoáng chốc, huyết hải rung chuyển, lực lượng cuồng bạo tùy ý quét sạch trong đó.
Cửu Nhan cũng đã giết trở lại, xâm nhập vào huyết hải, dưới sự phụ tá của Lục Diệp, phát huy rõ ràng năng lực đánh lén, mỗi lần ngang nhiên tung một kích vào lúc tên Trùng tộc không chú ý.
Ba mươi hơi thở sau, huyết hải thu liễm, ba đạo thân ảnh từ đó hiện ra.
Lục Diệp sắc mặt tái nhợt, thu đao vào bao. Cửu Nhan cầm ngân thương của mình đứng cách đó không xa, cũng thần sắc mệt mỏi. Từ khi tu hành đến nay, nàng thật sự chưa từng trải qua trận khổ chiến như vậy. Dưới trận chiến này, nàng lại một lần nữa cảm nhận được sự khủng bố của đạo lực.
Tên Trùng tộc kia đã thi thể lìa tan, vết thương ở cổ gọn gàng, hiển nhiên là bị Bàn Sơn Đao chém ra. Sau khi đạo lực bị hao hết, thực lực của hắn cũng không còn cường đại như vậy.
“Đi mau!” Lục Diệp nói một tiếng với Cửu Nhan. Nàng vội vàng vọt tới bên cạnh hắn, một tay đỡ lấy hắn, cấp tốc bỏ chạy về phía xa.
Cả hai đều tiêu hao cực lớn, nhưng so sánh mà nói, trạng thái của Cửu Nhan không nghi ngờ gì tốt hơn rất nhiều, trong lòng nàng hổ thẹn vô vàn, bởi vì chủ lực của trận chiến này lại là Lục Diệp có tu vi yếu hơn, vai trò nàng phát huy ra thực ra không quá lớn.
Một lát sau, trên một khối phù lục to lớn, hai người đáp xuống, tìm một nơi ẩn nấp.
Không kịp nghỉ ngơi, Cửu Nhan lập tức lấy ra trận bàn bố trí trận pháp gần đó. Trên đạo trận pháp nàng tạo nghệ không cao, nhưng trận pháp đơn giản vẫn có thể bố trí. Đây gần như là năng lực mà mỗi tu sĩ đạt đến một trình độ nhất định đều tất yếu nắm giữ, bởi vì ai cũng có lúc phải hành động độc thân.
“Ngươi sao rồi?” Cửu Nhan khẩn trương nhìn Lục Diệp.
Chủ yếu là trạng thái của Lục Diệp rất không ổn, trên trán từng giọt mồ hôi lớn rơi xuống, cả người y phục đều ướt đẫm, sắc mặt càng tái nhợt không chút huyết sắc. Điều này hiển nhiên không phải do tiêu hao quá lớn trong đại chiến trước đó. Đang lúc nói chuyện, Cửu Nhan nhìn về phía vết thương trên ngực hắn, nơi đó thiếu một mảng lớn huyết nhục, gần như có thể nhìn thấy xương cốt. Theo thể chất của Lục Diệp, vết thương như vậy thực ra rất nhanh có thể khôi phục, nhưng trên thực tế từ khi bị tên Trùng tộc kia làm bị thương, vết thương chẳng những không khôi phục, ngược lại có dấu hiệu chuyển biến xấu.
“Đạo lực nhập thể!” Lục Diệp cắn răng đáp lại, cả người không khống chế được mà run rẩy.
Trên mặt Cửu Nhan huyết sắc đột nhiên tiêu tán. Mặc dù đã dự liệu được có thể là tình huống này, nhưng khi xác định được vẫn khó mà chấp nhận. Theo ghi chép bên Lôi Đình Chiến Bảo, một khi tu sĩ tinh không bình thường bị đạo lực nhập thể, đó chính là tình thế vô phương cứu chữa, bởi vì không có cách nào hóa giải, trừ phi có thể tìm được cường giả Đạo cảnh ra tay giúp đỡ. Dù vậy cũng vẫn có rủi ro rất lớn, bởi vì đạo lực khác nhau xung đột trong thể nội thường thường sẽ có một số rủi ro không thể dự đoán.
“Về Lôi Đình Chiến Bảo, ta đưa ngươi trở về!” Cửu Nhan nói liền muốn đỡ Lục Diệp dậy lần nữa. Chỉ có về Lôi Đình Chiến Bảo tìm người tương trợ, Lục Diệp mới có hy vọng sống sót.
“Không kịp rồi!” Lục Diệp khoát tay, hai người họ ở vị trí này, dù có tốc độ nhanh nhất cũng phải mất vài ngày mới có thể trở về Lôi Đình Chiến Bảo, đó còn chưa tính đến những rủi ro có thể gặp phải.
Cửu Nhan hiển nhiên cũng ý thức được vấn đề này, nhất thời hoang mang lo sợ, bỗng nhiên lại nghĩ tới điều gì, vội vàng nói: “Vậy ta ra ngoài tìm xem, nói không chừng có thể tìm được cường giả Đạo cảnh bên Lôi Đình Chiến Bảo.”
Lục Diệp bắt lấy nàng, chậm rãi lắc đầu: “Đừng đi ra ngoài, cũng không cần lo lắng, bên ta… hẳn là không vấn đề gì lớn!”
“Làm sao có thể không có vấn đề!” Cửu Nhan giọng run rẩy, chỉ coi Lục Diệp đang trấn an mình, lặng lẽ nhìn Lục Diệp một trận, bỗng nhiên cúi đầu xuống, ngữ khí thất lạc lại tự trách: “Là ta vô dụng!”
Nếu bản thân nàng có thể đúc thành đạo cơ, bước vào Đạo cảnh, thì vấn đề trước mắt cũng không phải là vấn đề, thậm chí hai người cũng sẽ không phải khổ chiến với tên Trùng tộc như vậy. Trong lòng nàng phảng phất có cây kim dài vô hình đâm vào, nhói buốt! Con mắt trở nên mơ hồ và ướt nhuận…
Gặp nàng bộ dáng như vậy, Lục Diệp trong lòng biết giờ phút này mình dù giải thích thế nào, chỉ sợ Cửu Nhan cũng sẽ không tin tưởng, bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “Sư tỷ chớ đi, ở lại bên ta là được!”
Vô luận trở về Lôi Đình Chiến Bảo hay ra ngoài tìm cường giả Đạo cảnh đều là không thực tế, trước mắt phải giữ nàng ổn định ở đây.
Cửu Nhan ngẩng đầu, hốc mắt đỏ lên, môi đỏ đều bị cắn phá, nặng nề gật đầu: “Được!”
Lục Diệp nhắm mắt lại, đắm chìm tâm thần, điều tra hỏa chủng Nguyên Linh Khiếu Thiên Phú Thụ!
Giờ khắc này, đạo lực xâm nhập vào thể nội liền hội tụ tại hỏa chủng. Tựa hồ là nhận lấy tia đạo lực từ bên ngoài này kích thích, hỏa chủng thế mà phát ra ánh sáng chói mắt hơn trước đó, mầm cây nhỏ trong hỏa chủng điên cuồng chập chờn, ẩn ẩn có dấu hiệu muốn phá chủng mà ra!
Lục Diệp không rõ ràng vì sao lại thành ra như vậy, nhưng hỏa chủng Thiên Phú Thụ rõ ràng là có phản ứng với đạo lực. Hắn sở dĩ nói với Cửu Nhan mình đại khái không vấn đề gì, cũng chính bởi vì sự dị thường này. Đạo lực xâm nhập vào cơ thể mình, mặc kệ là loại lực lượng gì, thì cuối cùng đều là ngoại lực. Chỉ cần Thiên Phú Thụ hoàn thành thuế biến, liền có thể phần diệt hầu như không còn. Hắn có lòng tin này với Thiên Phú Thụ!
Trong lúc quan sát, mầm cây nhỏ bên trong hỏa chủng càng rõ ràng, toàn bộ hỏa chủng tựa hồ cũng có một chút biến hóa vi diệu.
Lục Diệp trong lòng vui vẻ. Mặc dù trước đó đã xác định, Thiên Phú Thụ thuế biến có lẽ sẽ không mất bao lâu liền kết thúc, nhưng lần này bị đạo lực của tên Trùng tộc ăn mòn, giống như đã tăng nhanh tiến trình này. Trong lòng khẽ động, bốn lần thuế biến của Thiên Phú Thụ, có liên quan đến đạo lực sao? Bằng không tại sao lại có biến hóa như thế?
Còn chưa nghĩ rõ ràng, Lục Diệp đã cảm giác mình dán lên một bộ thân thể ấm áp và mềm mại. Khi mở mắt, hắn mới phát hiện Cửu Nhan đã ngồi xuống bên cạnh mình, ôm hắn vào lòng.
“Có lạnh không?” Cửu Nhan giọng nghẹn ngào hỏi.
Lục Diệp sửng sốt một chút, đợi kịp phản ứng thì lập tức dở khóc dở cười, bởi vì bị đạo lực xâm lấn đau đớn, hắn vẫn luôn run rẩy, hiển nhiên là đã khiến Cửu Nhan hiểu lầm điều gì.
Mà bộ dáng này của Cửu Nhan, tựa hồ là muốn cùng mình đi đến đoạn cuối của sinh mệnh…
.
Chương 2092: Bốn lần thuế biến
“Không lạnh…” Lục Diệp chậm rãi lắc đầu, hàm răng hắn run lập cập, va vào nhau bần bật.
Sau đó, hắn cảm giác Cửu Nhan ôm mình chặt hơn.
Trong tình cảnh này, hắn không thể nói quá nhiều, đành dứt khoát nhắm mắt lại.
Trải qua một lát, bên tai hắn truyền đến tiếng hừ khe khẽ, tựa hồ là một điệu hát dân gian. Giai điệu tuy đơn giản nhưng nhu hòa, Lục Diệp chưa từng nghe qua, nhưng hắn biết, đây chắc chắn là bài hát ru con dỗ trẻ nhỏ ngủ.
Rất khó tưởng tượng, một cường giả như Cửu Nhan lại có thể hừ một khúc ca dịu dàng như vậy.
Trong đầu hắn không tự chủ được hiện lên một hình ảnh: Sở Thân thuở nhỏ khi ngủ không yên, Cửu Nhan cũng đã dỗ dành hắn như thế này…
Khi làn điệu nhu hòa nhẹ nhàng chảy xuôi, lòng Cửu Nhan càng đau đớn hơn, bởi nàng rõ ràng cảm giác được thân thể Lục Diệp đang run rẩy từ từ trở nên bình phục, cho đến một lát sau hoàn toàn bất động.
Cùng lúc đó, khí tức toàn thân Lục Diệp cũng trở nên yếu ớt đến cực điểm, gần như không thể phát giác.
“Lục Diệp…” Cửu Nhan khẽ gọi, nàng đã lệ rơi đầy mặt tự lúc nào không hay.
Không có câu trả lời. Nàng cắn chặt môi đỏ, im lặng khóc nấc lên, ghé mặt tựa vào trán Lục Diệp. Nỗi bi thương khó nói nên lời bao phủ hoàn toàn thể xác lẫn tinh thần nàng, khiến nàng cảm thấy như bị xé nứt.
Nàng không thể nào hiểu nổi, rốt cuộc đây là vì cái gì.
Trong quỷ kiệu, nàng rõ ràng đã nói với Lục Diệp rất rõ ràng rằng Bán Từ đã không còn nữa, chuyện của Bán Từ không hề liên quan gì đến nàng. Trong lòng nàng vẫn luôn kiên định nghĩ như vậy.
Nàng từng cảm thấy, mình có thể tuân thủ ý nghĩ này.
Nhưng cho đến giờ phút này nàng mới hiểu ra, mình chưa bao giờ thực sự nhìn thẳng vào nội tâm mình.
Rốt cuộc, có một số việc chỉ khi đã trải qua mới có thể thực sự hiểu, mà thường thì đã quá muộn.
Lòng Cửu Nhan ba động không ngừng, Lục Diệp hoàn toàn không hay biết. Giờ này khắc này, tất cả tâm thần hắn đều đắm chìm trong Nguyên Linh Khiếu. Do đạo lực xâm nhập cơ thể kích thích, hỏa chủng Thiên Phú Thụ đang cấp tốc phát sinh những biến hóa kỳ diệu. Bên trong hỏa chủng lại truyền ra sức cắn nuốt cực kỳ cường đại, điên cuồng thôn phệ nội tình toàn thân hắn.
Đây cũng là căn nguyên dẫn đến khí tức toàn thân hắn suy yếu gần như không thể nhận ra.
“Răng rắc…”
Tiếng vỡ vụn khe khẽ vang lên sâu trong tâm linh hắn. Khi hỏa chủng vỡ ra, Thiên Phú Thụ đang cháy hừng hực rốt cục một lần nữa hiển lộ.
Tâm thần căng thẳng của Lục Diệp bỗng nhiên nới lỏng.
Bốn lần thuế biến đã hoàn thành!
Thật không dễ dàng! Lần thuế biến này của Thiên Phú Thụ hoàn toàn khác biệt so với ba lần trước đó. Hỏa Hồ Lô lấy được từ Nhất Nguyên giới đã giúp ích rất nhiều, nếu không có nó, Lục Diệp thậm chí phải rất lâu sau đó mới có thể phát giác được điều kiện cần thiết để Thiên Phú Thụ thuế biến.
Mà thời khắc mấu chốt này, sự phá vỡ của hỏa chủng cũng có khác biệt rất lớn so với trước đó. Ít nhất trước kia hỏa chủng sẽ không thôn phệ nội tình của bản thân hắn.
Lục Diệp lờ mờ cảm thấy, lần lột xác này hoàn thành đại khái không phải là quá trình bình thường, mà là do hỏa chủng nhận lấy đạo lực kích thích, tăng nhanh tiến độ, cho nên bản thân hắn mới cần đánh đổi một số thứ.
Điều này khiến Thiên Phú Thụ tuy đã hoàn thành thuế biến, nhưng hắn bây giờ lại cực độ suy yếu.
Thời điểm mấu chốt đã đến, liệu Thiên Phú Thụ sau bốn lần thuế biến, có thể phần diệt đạo lực xâm nhập thể nội hay không?
Quan sát kỹ, Thiên Phú Thụ thiêu đốt kịch liệt không gì sánh được, Lục Diệp càng cảm nhận rõ ràng nhiên liệu dự trữ đang nhanh chóng tiêu hao. Nhưng trên tán cây Thiên Phú Thụ dâng lên khói đen đậm đặc, đạo lực xâm nhập thể nội giống như bông tuyết dưới ánh mặt trời chói chang, cấp tốc tan rã!
Nguy cơ giải trừ, Lục Diệp trong lòng đại định.
Một lát sau, Lục Diệp chầm chậm mở mắt. Cực độ suy yếu khiến tầm mắt hắn đều trở nên mơ hồ. Hắn cảm giác hiện tại cho dù có một hài đồng ba tuổi đứng trước mặt, giơ tay đâm một cái cũng có thể đánh ngã hắn…
Không nhìn thấy quá nhiều, chỉ thấy một khuôn mặt quen thuộc hơi mơ hồ. Hắn há miệng muốn nói chuyện, nhưng lại phát hiện cổ họng khô khốc, rát bỏng như muốn bốc khói.
Muốn truyền âm, nhưng thần hải đều gần như khô kiệt. Hỏa chủng Thiên Phú Thụ vừa rồi thôn phệ là toàn diện, pháp lực, hồn lực, lẫn khí huyết chi lực toàn thân Lục Diệp gần như đều biến mất không còn một mảnh, chỉ còn lại một chút cơ bản nhất để duy trì sinh cơ bất diệt.
“Ngươi muốn nói gì?” Cửu Nhan xóa đi nước mắt trên mặt, nghiêng tai lại gần miệng Lục Diệp.
Nàng hiện tại cũng không làm rõ được đây rốt cuộc là tình huống gì, bởi sinh cơ của Lục Diệp ảm đạm như bất cứ lúc nào cũng sẽ dập tắt, nhưng trạng thái này đã duy trì một hồi, điều này khiến nàng rất không thể tưởng tượng nổi.
Vô luận thế nào, đây chung quy là một hy vọng: Lục Diệp không thực sự chết đi.
“Linh… đan…” Lục Diệp cố gắng nửa ngày, mới rốt cục thốt ra hai chữ, nói còn thật không rõ ràng.
Cửu Nhan nghe hiểu, vội vàng tìm kiếm trong nhẫn trữ vật của mình, lấy ra một bình linh đan tốt nhất. Nàng lấy ra một hạt, cầm lên đưa vào miệng Lục Diệp.
Nhưng nàng rất nhanh phát hiện vấn đề, bởi linh đan vào miệng, Lục Diệp hoàn toàn không có dấu hiệu nuốt hay nhấm nháp.
“Ngay cả chút khí lực ấy cũng không có sao?” Lòng Cửu Nhan chấn động. Suy nghĩ một chút, nàng thúc giục pháp lực, đem viên linh đan kia từ miệng Lục Diệp nhiếp ra, nhét vào miệng mình, nhai nhai nhấm nhấm một chút, rồi môi đỏ áp lên.
Tay kia nhẹ nhàng đặt lên yết hầu Lục Diệp, pháp lực yếu ớt đến cực điểm chảy xuôi, giúp Lục Diệp ăn vào.
Linh đan vào bụng, uy năng Thiên Phú Thụ phát huy, dược hiệu tan ra, dung nhập thân thể.
Thần sắc Cửu Nhan khẽ động, bởi nàng phát hiện khí cơ của Lục Diệp vốn gần như sắp dập tắt tựa hồ rắn chắc thêm một tia…
Điều này khiến nàng cảm thấy rất không thể tưởng nổi, nhưng lại trong lòng phấn chấn.
Vội vàng lại lấy mấy viên linh đan nhét vào miệng, bắt chước làm theo.
Một bình linh đan rất nhanh tiêu hao sạch sẽ, Cửu Nhan lại lấy ra một bình khác.
Thời gian trôi qua, khí tức Lục Diệp chậm rãi khôi phục lại, tuy nói không mạnh mẽ như trước, nhưng ít nhất đã ổn định.
Khi Cửu Nhan lại một lần phục linh đan, nàng lại phát hiện Lục Diệp đang lặng lẽ nhìn mình, đôi tròng mắt kia không còn đục ngầu vô hồn như lúc trước, ngược lại trở nên sáng ngời có thần…
Nàng vội vàng đoan chính thân hình, cúi đầu nhìn vết thương trên ngực Lục Diệp. Vết thương đáng sợ kia, giờ phút này rõ ràng đang nhanh chóng khép lại.
Cửu Nhan mơ hồ có phát giác, cúi đầu, khiến người ta không thấy rõ biểu cảm. Chợt nàng đẩy mấy bình linh đan về phía Lục Diệp: “Không có vấn đề thì tự mình khôi phục đi.”
Việc nàng vừa làm đúng là bất đắc dĩ, khi đó nàng cũng không nghĩ quá nhiều, cứu người quan trọng. Bây giờ mới chợt phản ứng kịp.
Vả lại với tình trạng của Lục Diệp lúc này, tuy nói chưa triệt để khôi phục, nhưng ít nhất việc tự mình phục dụng linh đan đã không thành vấn đề, nàng đương nhiên không thể nào lại làm như trước đó.
“Có vấn đề.” Lục Diệp đáp một câu.
“Vấn đề gì?” Cửu Nhan ngẩng đầu, khẩn trương lên.
Lục Diệp nhịn một chút mới nói: “Ta thật yếu ớt…”
Cửu Nhan nhịn không được trừng mắt liếc hắn một cái!
Lục Diệp nhếch khóe miệng, chân thành nói: “Đa tạ sư tỷ.”
Chuyến này nếu không có Cửu Nhan ở bên cạnh, hắn chỉ sợ thật sự lành ít dữ nhiều. Dưới sự thôn phệ điên cuồng của Thiên Phú Thụ, mặc dù chừa lại cho hắn chút nội tình cơ bản nhất để duy trì sinh mệnh, nhưng nếu không được bổ sung kịp thời, trạng thái đó không duy trì được bao lâu, một khi chút nội tình cuối cùng kia tiêu tán sạch sẽ, nhất định lành ít dữ nhiều.
Nhờ có Cửu Nhan, hắn mới kịp thời thoát khỏi nguy hiểm.
Cầm lấy mấy bình linh đan trước mặt, không cần nhìn là gì, hắn rót tất cả vào miệng, nuốt chửng.
Điều này vẫn chưa xong, Lục Diệp lại tự mình lấy ra đại lượng linh đan nuốt.
Cửu Nhan thỉnh thoảng lại liếc nhìn hắn, thầm kinh ngạc. Trên đời này không có ai nuốt linh đan như Lục Diệp. Linh đan tuy tốt, nhưng trong thời gian ngắn nuốt quá nhiều sẽ dẫn đến pháp lực đục ngầu, ảnh hưởng thực lực. Sau này còn phải thông qua tĩnh tu để chiết xuất, lãng phí thời gian và tinh lực.
Nhưng cân nhắc đến trạng thái của Lục Diệp giờ phút này, Cửu Nhan liền không khuyên nhủ gì nữa. Dù sao thì ở nơi này, vẫn là ưu tiên khôi phục trước đã.
Nhưng điều khiến nàng kinh ngạc là hành động của Lục Diệp ngày càng không hợp lẽ thường…
Ban đầu hắn vẫn chỉ nuốt linh đan, nhưng ăn ăn, Cửu Nhan còn nhìn thấy hắn lấy ra mấy cái yêu đan nhét vào miệng, cắn giòn tan.
Không chỉ yêu đan, còn có tinh hạch tinh thú… Đủ loại cảnh tượng không hợp lẽ thường khiến Cửu Nhan há hốc mồm kinh ngạc.
Trải qua một lát, Lục Diệp tựa hồ có chút không nhịn được, tiện tay lấy ra đại lượng linh ngọc trải rơi bên cạnh, chất thành núi nhỏ, trực tiếp chôn mình vào trong đó.
Sau đó Cửu Nhan liền phát hiện, linh năng trong núi nhỏ linh ngọc kia đang nhanh chóng bị một lực lượng nào đó thôn phệ, tràn vào thân thể Lục Diệp, khiến khí tức của hắn không ngừng mạnh mẽ lên.
Trước sau bất quá một lát, núi nhỏ linh ngọc liền tiêu hao gần như không còn, toàn bộ hóa thành bột mịn!
Cửu Nhan rốt cuộc minh bạch, vì sao tu vi của Lục Diệp lại tăng lên nhanh chóng đến thế. Năm đó Lục Diệp lần đầu tiên tiến vào tầm mắt nàng là khi Tinh Túc Điện mở ra, Lục Diệp cùng Sở Thân cùng nhau tham dự tranh phong Tinh Túc Điện.
Lúc đó Lục Diệp mới chỉ ở cảnh giới Tinh Túc, vậy mà mới bao nhiêu năm, đã tấn thăng Nhật Chiếu.
Tốc độ luyện hóa linh ngọc nhanh như vậy, chỉ cần tài nguyên đầy đủ, tu vi kia tăng lên nhất định phải vượt xa thường nhân.
Lại không nhắc Cửu Nhan chấn động, khi Lục Diệp khôi phục bản thân, hắn cũng đang tra dò Thiên Phú Thụ sau thuế biến.
So với trước đó, Thiên Phú Thụ tựa hồ đã phát sinh một chút biến hóa, nhưng lại không thể nói rõ được. Chỉ từ vẻ bề ngoài, Thiên Phú Thụ chỉnh thể biến hóa không lớn, nhưng Lục Diệp lại có thể cảm nhận được, Thiên Phú Thụ không còn là Thiên Phú Thụ trước kia. Biến hóa cụ thể là gì, còn cần thăm dò.
Tuy nhiên, điểm rõ ràng nhất chính là hiệu suất luyện hóa tài nguyên đã tăng lên không ít.
Thử nghiệm khả năng thôi diễn linh văn của Thiên Phú Thụ, rõ ràng cũng có sự tăng lên. Tuy nhiên, đây đều không phải trọng điểm. Dựa theo phỏng đoán trước đó của Lục Diệp, lần lột xác này của Thiên Phú Thụ có liên quan đến đạo lực, bởi vì trước đó nó rõ ràng đã nhận lấy kích thích từ đạo lực bên ngoài.
Nói như vậy…
Lục Diệp đắm chìm tâm thần, thôi động lực lượng Thiên Phú Thụ, tại bên ngoài thân mình kiến tạo từng Tụ Linh linh văn thật nhỏ.
Khi hắn mới bước chân vào con đường tu hành, chính là dùng phương thức này để phun ra nuốt vào thiên địa linh khí mà tu hành, nhưng theo Thiên Phú Thụ hai lần thuế biến, đã rất lâu chưa từng dùng qua.
Bây giờ sử dụng lại, vô cùng hoài niệm.
Vô số Tụ Linh linh văn nhỏ tựa như những cái phễu phát huy tác dụng. Khí tức Tinh Uyên bốn phía tụ về phía này, tràn vào thân thể.
Trên Thiên Phú Thụ, khói bụi bốc lên.
Phổ thông tu sĩ tinh không tuyệt sẽ không dùng phương thức này để tu hành hoặc khôi phục lực lượng bản thân, bởi khí tức Tinh Uyên bên trong tuy lẫn linh năng, nhưng càng nhiều hơn là tạp chất mà tu sĩ tinh không không cách nào luyện hóa. Điểm này Lục Diệp trước đó cũng đã trải nghiệm qua.
Nhưng nay đã khác, Thiên Phú Thụ đã hoàn thành thuế biến, Lục Diệp đương nhiên sẽ không e ngại những tạp chất kia. Hắn càng muốn nghiệm chứng một phỏng đoán trong lòng mình.
Hôm nay lại phải đi ra ngoài, chỉ có một canh…
.
Chương 2093: Chưa từng có chất biến
Thời gian trôi qua, Lục Diệp cẩn thận quan sát và phát hiện: khi luyện hóa khí tức Tinh Uyên vào thể, nó đại khái có thể chia làm ba phần. Một phần chính là các tạp chất bị Thiên Phú Thụ phân giải loại bỏ – đây là những thứ vô dụng, thậm chí có hại đối với tu sĩ.
Phần thứ hai là linh năng thông thường, loại linh năng này có thể thấy khắp nơi trong tinh không, và các tu sĩ tu hành cũng chính là dựa vào nó.
Về phần cuối cùng… Lục Diệp ban đầu căn bản không hề phát giác, bởi vì phần này quá đỗi nhỏ bé, nhưng nó quả thực có tồn tại.
Điều quỷ dị là, sự tồn tại nhỏ bé này theo quá trình hắn luyện hóa tu hành, lại dung nhập vào Thiên Phú Thụ.
Không phải bị Thiên Phú Thụ hấp thu, mà là dung nhập. Điều này dẫn đến một thời gian sau, Lục Diệp phát hiện trên những chiếc lá trống rỗng của Thiên Phú Thụ, xuất hiện những vết tích rất nhỏ. Nếu không phải ta vẫn luôn chuyên chú cảm thụ, gần như không thể phát giác sự biến hóa này.
Bình tĩnh điều tra, Lục Diệp bén nhạy cảm giác được, điểm vết tích rất nhỏ này là sự ngưng tụ của một loại sức mạnh cực kỳ huyền diệu. Chỉ là quá ít, nên khó mà phát giác.
Đây là… Đạo lực!
Mặc dù trước đó đã có phỏng đoán, nhưng khi phỏng đoán này được chứng minh, Lục Diệp vẫn không khỏi phấn chấn trong lòng.
Bởi vì căn cứ tình báo do Lôi Đình Chiến Bảo cung cấp, những sinh linh không sinh ra từ Tinh Uyên như ta, trước khi đúc thành đạo cơ, không thể có được đạo lực của bản thân. Chỉ khi đúc thành đạo cơ, tiến vào Đạo cảnh, mới có thể có đạo lực nhập vào cơ thể.
Nhưng giờ đây, nhờ vào sự đặc biệt của Thiên Phú Thụ, ta lại có thể thông qua luyện hóa khí tức Tinh Uyên mà phá vỡ quy luật này!
Đây từ trước đến nay luôn là ưu thế đặc hữu của sinh linh Tinh Uyên.
Điểm đạo lực mỏng manh này cũng không hoàn chỉnh, dù có thôi động nó cũng không mang lại cho Lục Diệp sự tăng cường lớn lao, nhưng chung quy cũng là một khởi đầu tốt đẹp. Đây là một bước đột phá chưa từng có, một sự biến đổi về chất!
Nếu như ta có thể có nhiều đạo lực hơn, thì sự an toàn của ta tại tiền tuyến chiến trường sẽ được bảo hộ cực lớn.
Từ từ mở mắt, Lục Diệp mở miệng nói: “Sư tỷ, ta muốn tu hành một đoạn thời gian.”
Cửu Nhan ngẩn người một chút, rồi gật đầu: “Tốt, ta cho ngươi hộ pháp.”
Ngay khoảnh khắc này, sắc mặt nàng đã khôi phục như thường, phảng phất trước đó chưa từng xảy ra bất cứ điều gì.
Lục Diệp lại một lần nữa nhắm mắt, tiếp tục duy trì trạng thái tu hành trước đó.
Theo thời gian trôi qua, vết tích đạo lực trên lá cây Thiên Phú Thụ càng lúc càng rõ ràng, càng lúc càng hoàn chỉnh.
Trọn vẹn mười ngày sau, Lục Diệp mới cuối cùng đạt được một tia đạo lực hoàn chỉnh. Nhìn kỹ dưới ánh sáng, tia đạo lực này giống như một sợi tơ màu vàng, trên lá cây chảy xuôi, du động tựa vật sống. Chỉ nhìn thôi cũng có thể cảm nhận được vô tận huyền diệu ẩn chứa trong đó, huyền lực bên trong dường như có thể diễn hóa chí lý thế gian.
Lục Diệp rốt cuộc minh bạch những dị khách Tinh Uyên kia vì sao lại trân quý đạo lực của chính mình đến vậy. Thứ này tu luyện quá đỗi gian nan, ta nhờ lực lượng của Thiên Phú Thụ, trên người tạo dựng vô số phễu tụ linh nhỏ, tốc độ tu hành nhanh chóng vượt ngoài tưởng tượng, nhưng dù vậy cũng phải bỏ ra thời gian dài như thế mới đạt được một tia đạo lực.
Các tu sĩ khác chắc chắn phải hao phí thời gian còn dài hơn ta rất nhiều!
Mà một khi gặp phải tranh đấu, đạo lực lại rất dễ dàng tiêu hao. Trách không được những dị khách Tinh Uyên kia sau khi kịch chiến, sẽ ăn thịt thi thể kẻ địch để bổ sung đạo lực của bản thân.
Đương nhiên, điều này cũng có liên quan đến mức độ đậm đặc của khí tức Tinh Uyên ở đây. Nơi này tuy không phải chiến trường biên giới, nhưng cũng không phải trung tâm chi địa nào, nếu có thể ở nơi có khí tức Tinh Uyên càng dày đặc hơn, thì hiệu suất hẳn là sẽ cao hơn một chút.
Khó tu hành cũng phải tu hành, dù sao ở loại địa phương này, đạo lực mới là gốc rễ lập thân.
Lục Diệp lại tốn thêm hai mươi ngày, tu hành thêm hai tia đạo lực nữa, lúc này mới tạm dừng.
Ba tia đạo lực này đều hội tụ tại cùng một mảnh lá cây Thiên Phú Thụ, nhìn qua giống như ba con cá vàng bơi lội.
Chuyến này tiến vào chiến trường, chủ yếu vẫn là để trợ giúp Cửu Nhan đúc thành đạo cơ. Phía ta đã có manh mối, nên không cần quá khẩn cấp nữa, quay đầu từ từ tu hành cũng có thể đạt được nhiều đạo lực hơn.
Trước tiên cần phải uẩn dưỡng tốt uy năng của Hỏa Hồ Lô và Kiếm Hồ Lô. Để đối phó những dị khách Tinh Uyên mang đạo lực kia, uy năng của hai kiện chúc bảo này cũng cực kỳ quan trọng.
“Sư tỷ, ta bên này có thể rồi.” Lục Diệp mở mắt, nói với Cửu Nhan.
Cửu Nhan quay đầu đánh giá hắn một lúc, lúc này mới gật đầu, nhắm mắt lại bắt đầu tu hành của riêng nàng.
Lục Diệp nghĩ nghĩ, tế ra một giọt bảo huyết, hóa thành phân thân, ẩn nấp ở bên ngoài để cảnh giác bất cứ lúc nào. Bản tôn bên này thì bắt đầu uẩn dưỡng Kiếm Hồ Lô và Hỏa Hồ Lô.
Việc này tương đối đơn giản, chỉ cần có đủ tài nguyên là có thể hoàn thành. Mà tài nguyên để uẩn dưỡng hai cái bảo hồ lô, ta mang theo rất nhiều bên mình, nhất là Hỏa Hồ Lô. Tại Cự Hồng tinh kia, ta cố ý chuẩn bị đầy đủ Viêm Nhật chi tinh, đủ để uẩn dưỡng mấy chục phần kỳ hỏa.
Dưới sự thôn phệ của lượng lớn pháp bảo phẩm chất khác nhau, kiếm khí bên trong Kiếm Hồ Lô dần dần hoàn chỉnh.
Đợi Kiếm Hồ Lô uẩn dưỡng hoàn thành, Lục Diệp lại bắt đầu uẩn dưỡng Hỏa Hồ Lô.
Theo Viêm Nhật chi tinh bị thôn phệ, kỳ hỏa bên trong Hỏa Hồ Lô từ từ thai nghén mà ra.
Lục Diệp đang chuẩn bị thu hồi Hỏa Hồ Lô, chợt nhớ tới một vấn đề: liệu Thiên Phú Thụ có còn có thể thuế biến nữa không? Nếu có, điều kiện là gì?
Tài nguyên hệ Hỏa thông thường rõ ràng không có tác dụng đối với sự thuế biến của Thiên Phú Thụ, chỉ có thể làm nhiên liệu bổ sung. Cơ hội thuế biến lần thứ tư chính là thôn phệ lượng lớn kỳ hỏa. Vậy lần tiếp theo có cần loại kỳ hỏa này nữa không?
Trong lòng khẽ động, Lục Diệp liền chuẩn bị thử một chút. Dù sao cũng chỉ là tiêu hao một phần kỳ hỏa mà thôi. Còn về thời cơ có phải là cái này không, thử một lần liền biết.
Thôi động Thiên Phú Thụ, sợi rễ vô hình thăm dò vào miệng hồ lô. Nhưng mà giây phút sau đó, Lục Diệp liền biến sắc, vội vàng thu hồi uy năng của Thiên Phú Thụ.
Vừa rồi trong khoảnh khắc tiếp xúc đó, hắn cảm giác có chút không đúng.
Thiên Phú Thụ… dường như muốn thôn phệ Hỏa Hồ Lô!
Cẩn thận hồi tưởng, Lục Diệp xác định đây không phải là ảo giác. Nếu không có hắn phản ứng nhanh, Hỏa Hồ Lô e rằng thật sự muốn bị Thiên Phú Thụ thôn phệ. Mặc dù trong thời gian ngắn không thể thôn phệ hết, nhưng một khi Hỏa Hồ Lô bị tổn hại, uy năng chắc chắn sẽ đại giảm.
Thiên Phú Thụ đã thuế biến bốn lần, vậy mà có thể thôn phệ chúc bảo rồi sao?
Mặc dù biết sau lần thuế biến này, Thiên Phú Thụ chắc chắn sẽ có một vài biến hóa không giống bình thường, chỉ là mình nhất thời chưa phát hiện ra, nhưng biến hóa như thế này… vẫn nằm ngoài dự liệu.
Nhíu mày trầm ngâm một lúc, Lục Diệp không dám để Thiên Phú Thụ và Hỏa Hồ Lô có bất kỳ tiếp xúc trực tiếp nào. Mặc dù có thể khẳng định sau khi thôn phệ Hỏa Hồ Lô, mình có thể nhận được không ít lợi ích, nhưng Hỏa Hồ Lô vẫn còn rất hữu dụng.
Chỉ có thể thôi động Hỏa Hồ Lô, phóng xuất kỳ hỏa bên trong, treo lơ lửng trước mặt mình cách đó không xa. Lúc này mới thôi động uy năng của Thiên Phú Thụ, sợi rễ vô hình tiến vào kỳ hỏa. Trong nháy mắt, kỳ hỏa từ có đến không, biến mất vô tung vô ảnh.
Lục Diệp tĩnh tâm cảm thụ, rất nhanh lộ ra thần sắc thất vọng. Thiên Phú Thụ không có phản ứng quá lớn, thậm chí có thể nói là không có phản ứng. Điều này không nghi ngờ gì cho thấy dù nó có thể thuế biến lần nữa, thì thời cơ cũng không phải là kỳ hỏa.
Đang nghĩ như vậy, hắn chợt phát giác được chỗ không đúng.
Bởi vì sau khi đoàn kỳ hỏa này bị thôn phệ, lượng nhiên liệu dự trữ của Thiên Phú Thụ vậy mà cũng không hề thay đổi.
Theo lý mà nói, thôn phệ kỳ hỏa nếu không phải điều kiện thuế biến, thì sẽ làm tăng nhiên liệu dự trữ. Nhưng nếu nhiên liệu dự trữ không tăng, vậy đoàn kỳ hỏa bị thôn phệ đã đi đâu? Không thể nào biến mất vô tung vô ảnh được, đây chính là bảo vật được uẩn dưỡng từ rất nhiều Viêm Nhật chi tinh.
An định tâm thần, cẩn thận kiểm tra, rất nhanh Lục Diệp liền phát hiện một sự biến hóa trên Thiên Phú Thụ.
Trên chiếc lá gánh chịu ba tia đạo lực mà hắn đã hao phí một tháng tu hành để có được, giờ khắc này vậy mà lại thêm ra một sợi tơ màu vàng, biến thành bốn tia.
Đạo lực tăng lên…
Đây là do thôn phệ kỳ hỏa mang lại sao?
Suy nghĩ kỹ càng, dường như chỉ có lời giải thích này. Lúc trước hắn đã có phỏng đoán rằng uy năng của chúc bảo phát huy ra là do chứa đựng đạo lực, nếu không không thể nào gây ra uy hiếp lớn đến vậy đối với những dị khách Tinh Uyên kia. Chỉ là phỏng đoán này không có cách nào được chứng minh, nhưng giờ đây bằng chứng này đã trực tiếp bày ra trước mắt.
Tia đạo lực thêm ra không thể nào xuất hiện trống rỗng, kỳ hỏa cũng không thể nào biến mất vô tung vô ảnh. Nó đã bị Thiên Phú Thụ hóa thành tia đạo lực này!
Mặc dù có niềm tin rất lớn rằng mình không sai, nhưng loại chuyện này vẫn phải nghiệm chứng một chút mới được.
Lục Diệp lại hao phí một ít Viêm Nhật chi tinh uẩn dưỡng ra một đoàn kỳ hỏa, để Thiên Phú Thụ thôn phệ. Lần này hắn cẩn thận quan sát chiếc lá gánh chịu đạo lực kia, quả nhiên phát hiện, theo đoàn kỳ hỏa bị thôn phệ, trên lá cây lại thêm ra một tia đạo lực màu vàng, bốn tia biến thành năm tia…
Lục Diệp hân hoan đến cực điểm.
Với hiệu suất tu hành của bản thân hắn, trong hoàn cảnh nơi đây, mười ngày mới có một tia đạo lực. Nhưng nếu mượn nhờ uy năng của chúc bảo, hiệu suất đó coi như cao hơn rất nhiều. Hạn chế duy nhất chính là nguồn cung ứng tài nguyên. Dù hắn có hao hết tất cả pháp bảo và Viêm Nhật chi tinh mang theo bên mình, lượng đạo lực có thể nhận được cũng chỉ vào khoảng hơn trăm tia.
Bách tia đạo lực bàng thân, theo tình báo do Lôi Đình Chiến Bảo cung cấp, đây là vốn liếng mà chỉ cường giả tiến vào Đạo cảnh mới có. Ngay cả những người đã tiến vào Đạo cảnh, dù là dị khách Tinh Uyên bọn họ, cũng không có nhiều đạo lực như vậy để sử dụng.
Nói cách khác, nếu Lục Diệp chuyển đổi toàn bộ tài nguyên trên người thành đạo lực, thì hắn dù không phải Đạo cảnh, cũng có thể sánh ngang Đạo cảnh.
Trên đời này còn có mua bán nào lời hơn thế này sao?
Còn nữa, một đoàn kỳ hỏa trong Hỏa Hồ Lô đã hóa thành một tia đạo lực. Vậy nếu để Thiên Phú Thụ thôn phệ hoàn toàn Hỏa Hồ Lô thì sao? Khi đó có thể đạt được bao nhiêu đạo lực? Chắc chắn không chỉ đơn giản là một tia. Chí bảo là sự ngưng tụ của Đạo, chúc bảo là sản phẩm phái sinh của chí bảo, vậy chúc bảo cũng là một phần sự ngưng tụ của Đạo. Bất luận là loại chúc bảo nào, bên trong đều tất nhiên chứa đựng không ít đạo lực!
Đạo thụ… thì ra là thế, tên gọi Đạo thụ có ý nghĩa sâu xa như vậy. Trong thoáng chốc, dường như rất nhiều chuyện đều sáng tỏ. Lục Diệp trước kia vẫn luôn không hiểu vì sao Thiên Phú Thụ lại được xưng là Đạo thụ, cho đến hôm nay, ta mới hé nhìn được một phần manh mối.
Hắn chắc chắn sẽ không để Thiên Phú Thụ thôn phệ hết Hỏa Hồ Lô, Kiếm Hồ Lô cũng không thể thôn phệ, nhưng hắn trên thân cũng không chỉ có hai kiện chúc bảo này!
Tâm niệm vừa động, ta lấy ra một kiện dù nhỏ rách rưới lớn chừng bàn tay.
Thiên La Tán. Món đồ chơi này ở chỗ Hoa Từ không thể tu bổ, ở Tinh Túc điện cũng không được, bởi vì riêng phần mình tương tính không hợp. Lục Diệp vốn định an trí nó vào linh ngọc khoáng mạch, nhưng rồi lại quên bẵng đi.
Bảo vật này đã tổn hại, vậy lấy ra thôn phệ vừa vặn phù hợp!
Tuy nhiên, ngay lúc Lục Diệp chuẩn bị làm như thế, hắn lại dừng động tác. Sau một hồi trầm ngâm, ngược lại thôi động đạo lực rót vào Thiên La Tán…
.
Chương 2094: Thôn phệ chúc bảo
Về việc tại sao chúc bảo bị hư hại sau đó có thể được đặt cạnh chí bảo để tu bổ, Lục Diệp đã đại khái biết nguyên nhân. Bởi vì chí bảo là do đạo ngưng tụ mà thành, nên chỉ cần có sự tương tính tương hợp, chúc bảo liền có thể mượn nhờ đạo lực của chí bảo để tự hoàn thiện.
Nếu đã như vậy, vậy đạo lực của hắn có thể dùng để tu bổ chăng? Nếu có thể, cái Thiên La Tán này vẫn còn chút tác dụng, ít nhất có thể dùng cho Cửu Nhan để phòng thân.
Trên lá cây Thiên Phú Thụ, một tia đạo lực màu vàng biến mất. Trên Thiên La Tán hư hại nổi lên một tầng kim quang, rồi rất nhanh thu lại.
Vẫn rách rưới, nhưng Lục Diệp lại phát hiện, so với vừa nãy, Thiên La Tán rõ ràng đã khá hơn một chút.
Thật có thể tu bổ!
Đạo lực của hắn và Thiên La Tán tự nhiên không có sự tương tính tương hợp như giữa các chí bảo, bởi vì hắn là tu sĩ chứ không phải chí bảo. Thế nhưng, việc tu bổ được như vậy lại nằm trong dự liệu của hắn.
Còn bốn tia đạo lực, Lục Diệp lại tiêu hao một tia. Cũng như vừa rồi, trên Thiên La Tán hiện lên một vệt kim quang, tình trạng hư hại lại tốt hơn một chút.
Hắn không tiếp tục nữa, bởi vì Lục Diệp phát hiện, cứ theo đà này, chỉ vài tia đạo lực là không đủ để tu bổ Thiên La Tán.
Hắn cần càng nhiều đạo lực!
Thiên La Tán vẫn còn hữu dụng, không thể nào thôn phệ. Nếu đã vậy…
Lục Diệp lục tìm trong nhẫn trữ vật, lấy ra một thứ đồ vật vuông vức, lớn bằng nắm tay.
Xúc Xắc Vận Mệnh!
Món chúc bảo này được lấy từ Tu La Tràng, dùng để thôn phệ thì không nghi ngờ gì là thích hợp nhất. Tuy nó có huyền diệu chi năng, nhưng không phải công phạt chi bảo, cũng không có khả năng thủ hộ. Đối với Lục Diệp mà nói, bảo vật như vậy thật ra rất gân gà. Từ khi trở về từ Tu La Tràng, hắn thậm chí còn chưa chủ động động đến vật này, chỉ e vạn nhất lắc ra quẻ đại hung thì xui xẻo vận vào người.
Nắm lấy xúc xắc, Lục Diệp thôi động Thiên Phú Thụ. Những sợi rễ vô hình từ lòng bàn tay lan tràn ra, chui vào bên trong xúc xắc.
Dưới sự thôn phệ điên cuồng, Lục Diệp nhướng mày.
Từng luồng đạo lực tinh thuần, liên miên và huyền diệu liên tục không ngừng từ bên trong xúc xắc chảy ra, tràn vào trong cơ thể hắn. Giờ khắc này, Thiên Phú Thụ càng toát ra hào quang chói sáng hơn bất cứ lúc nào trước đây, cả thân cây đều chập chờn.
Lục Diệp vội vàng đắm chìm tâm thần, điều tra biến hóa.
Hắn có thể cảm giác được, đạo lực chảy ra từ xúc xắc sau khi bị Thiên Phú Thụ thôn phệ không lập tức biến thành đạo lực của chính hắn, mà trải qua một chút lắng đọng và biến hóa kỳ diệu trong Thiên Phú Thụ.
Lục Diệp suy nghĩ một chút liền hiểu ra toàn bộ sự tình. Cho dù là đạo lực cũng không hoàn toàn nhất trí. Lấy chúc bảo mà nói, đạo lực sinh ra từ Hỏa Hồ Lô thì cực nóng chí cường, đạo lực từ Kiếm Hồ Lô thì sắc bén vô địch. Loại đạo lực này không phù hợp với bản thân hắn, tự nhiên cần Thiên Phú Thụ chuyển hóa. Sau quá trình lắng đọng và biến hóa kỳ diệu này, mới có thể biến thành đạo lực của hắn.
Trên lá cây, ba tia đạo lực còn lại ban đầu bắt đầu thai nghén, nở rộ quang mang màu vàng. Từng tia đạo lực mới bắt đầu xuất hiện, số lượng dần dần tăng lên.
Chỉ trong khoảnh khắc, trên một mảnh lá cây liền tràn đầy kim quang, không còn chỗ trống.
Một mảnh lá cây trống không khác ở lân cận bắt đầu nở rộ kim quang, đạo lực mới xuất hiện…
Thời gian trôi qua, hơn nửa ngày sau, khi Lục Diệp mở tay ra, Xúc Xắc Vận Mệnh nguyên bản nằm trong lòng bàn tay hắn đã hoàn toàn biến mất, cứ như thể nó chưa từng tồn tại vậy.
Thay vào đó, bốn mảnh lá cây của Thiên Phú Thụ kim quang lập lòe. Trong đó ba mảnh đã tràn đầy đạo lực, mảnh thứ tư thì vẫn còn chỗ trống.
Lục Diệp cẩn thận đếm, phát hiện đạo lực của mình bây giờ lại cao tới 126 đạo!
Hắn hít sâu một hơi. Từ khi đặt chân đến chiến trường tuyến này, hắn vẫn luôn cẩn trọng từng li từng tí, nơm nớp lo sợ, e gặp phải cường giả không thể chống lại. Nhưng giờ khắc này, mọi sầu lo đều tan biến sạch.
Ta Lục Nhất Diệp… lại đứng lên!
126 tia đạo lực! Trừ ba tia ban đầu, đạo lực thu được khi thôn phệ Xúc Xắc Vận Mệnh là 123 đạo. Sự tăng trưởng như vậy đơn giản là đáng sợ.
Theo tình hình hiện tại, có lẽ chỉ có cường giả Đạo cảnh mới có tư cách sở hữu trăm tia đạo lực. Lục Diệp rõ ràng đã vượt qua tiêu chuẩn này.
Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại. Đạo lực này, tuy trên lý thuyết càng nhiều càng mạnh, nhưng cũng không phải là tuyệt đối. Người sở hữu đạo lực khi giao chiến với địch đều sẽ dung nhập đạo lực vào pháp lực của bản thân, dùng để công sát hoặc phòng hộ, uy năng tăng lên rất nhiều, khác biệt một trời một vực so với tu sĩ tầm thường xuất thủ.
Nhưng dù là tinh không tu sĩ hay Tinh Uyên dị khách, việc thôi động đạo lực đều không phải không có hạn chế. Lấy Lục Diệp ở thời điểm này mà nói, hắn không thể cùng lúc thôi động hơn một trăm tia đạo lực, điều đó đã vượt quá phạm trù hắn có thể khống chế.
Cho nên, khi gặp địch, việc vận dụng đạo lực liền trở thành mấu chốt thắng bại.
Điểm tuyệt đối duy nhất, chính là đạo lực càng nhiều, khả năng tiếp tục tác chiến càng mạnh!
Với vốn liếng dồi dào hiện tại, Lục Diệp liền lần nữa lấy ra Thiên La Tán, thôi động đạo lực tu bổ nó. Tuy làm vậy sẽ khiến hắn tiêu hao không ít, nhưng ở nơi như thế này, hắn không dám chắc chắn có thể bảo vệ an toàn cho Cửu Nhan. Có một kiện chúc bảo phòng thân, Cửu Nhan cũng có thể an toàn hơn chút nữa.
Đạo lực của hắn tiếp tục tiêu hao, cho đến khi chỉ còn hơn tám mươi tia đạo lực, Thiên La Tán rách rưới cuối cùng cũng được tu bổ hoàn toàn.
Không chần chừ, Lục Diệp gọi Cửu Nhan một tiếng.
Cửu Nhan mở mắt, khó hiểu nhìn hắn. Nàng biết nếu không có việc khẩn cấp, Lục Diệp không thể nào quấy rầy nàng, nhưng giờ này khắc này lại không thấy dấu vết địch nhân ẩn hiện, nên nàng không rõ Lục Diệp gọi mình vì lý do gì.
“Cái này cho ngươi.” Lục Diệp đưa Thiên La Tán ra.
“Đây là cái gì?” Cửu Nhan hiếu kỳ nhận lấy, quan sát tỉ mỉ, ngay sau đó như có điều phát giác, kinh ngạc hỏi: “Cái này… sẽ không phải là Thiên La Tán chứ?”
Chuyện Dực Thiên Tinh Thần Vân bị giết tại Vạn Tượng Hải, Thiên La Tán bị phá hủy, đã sớm mọi người đều biết. Cửu Nhan tự nhiên cũng đã nghe nói, nên liếc mắt một cái liền nhận ra bảo vật này.
“Đúng vậy.” Lục Diệp không giấu giếm nàng. “Sư tỷ cứ luyện hóa bảo vật này để phòng thân trước, rồi tu hành cũng chưa muộn.”
“Không được!” Cửu Nhan quả quyết từ chối, đem Thiên La Tán trả lại. “Thứ này quá quý giá, ta không thể nhận!”
Quan hệ của nàng với Lục Diệp cuối cùng vẫn chưa rõ ràng, thu một trọng bảo như vậy thì tính là chuyện gì?
Lục Diệp đã sớm lường trước nàng sẽ có thái độ này, liền mở miệng nói: “Coi như là ta tặng cho sư tỷ…”
“Vậy cũng không được, chính ngươi luyện hóa đi. Bảo vật này khả năng phòng hộ rất mạnh, thời khắc mấu chốt có thể bảo vệ tính mạng ngươi khỏi lo lắng.”
“Thế này nhé sư tỷ…” Lục Diệp liền nói ra lý do thoái thác đã nghĩ kỹ từ trước: “Chúc bảo sở dĩ có uy năng cường đại như vậy, cũng là bởi vì khi thôi phát chúc bảo có ẩn chứa đạo lực. Sư tỷ nếu luyện hóa nó, đắm chìm lĩnh hội, nói không chừng có thể nhìn thấy sự huyền diệu của đạo lực. Điều này đối với việc đúc thành đạo cơ của sư tỷ hẳn là có chỗ tốt không nhỏ!”
“Uy năng của chúc bảo ẩn chứa đạo lực…” Cửu Nhan lâm vào trầm tư, con ngươi sáng lên. “Có lý! Ngươi làm sao lại nghĩ ra điều này?”
Lục Diệp nháy mắt vài cái: “Bởi vì ta có mấy kiện chúc bảo mà, ta đã tìm hiểu được sự huyền diệu của đạo lực!”
Dù Cửu Nhan biết một ít nội tình của Lục Diệp, nghe lời này cũng không nhịn được muốn đánh hắn. Vô số tinh không tu sĩ đều khao khát chúc bảo, Lục Diệp lại có mấy kiện!
“Cho nên an toàn của ta sư tỷ không cần lo lắng, thực lực của ta bây giờ cũng không yếu hơn những cường giả Đạo cảnh kia!”
“Nói bậy!” Cửu Nhan đương nhiên không tin hắn, bởi vì ngay trước đó không lâu, Lục Diệp mới khởi tử hoàn sinh, mới hơn một tháng ngắn ngủi, thực lực làm sao có thể có biến hóa lớn đến vậy?
Nhưng lời nói vừa rồi của Lục Diệp không nghi ngờ gì khiến nàng rất động tâm. Nếu có thể mượn đạo lực trong chúc bảo để lĩnh hội, thì việc này đối với nàng đúc thành đạo cơ quả thực có chỗ tốt.
“Bảo vật này… Ta mượn dùng trước một thời gian, khi nào ngươi cần thì cứ nói với ta.” Cửu Nhan nhếch môi, nội tâm thở dài, lại nợ thêm một phần tình.
Nàng trong lòng rõ ràng, nếu không phải vì nàng, Lục Diệp dù có nhiều chúc bảo đến mấy cũng không thể nào tùy tiện cho người khác mượn.
Cửu Nhan lại bắt đầu tu hành, nhưng lần này nàng không vội vã thân hóa lò luyện, mà bắt đầu luyện hóa Thiên La Tán. Luyện hóa chúc bảo thật ra cũng không quá khó khăn. Nói đúng ra, chúc bảo chỉ là pháp bảo có phẩm chất cao hơn một chút mà thôi. Chỉ cần tiến hành theo chất lượng, tu vi đủ mạnh, ai cũng có thể luyện hóa.
Lục Diệp thì một bên cảnh giới, một bên tu hành.
Đạo lực này, càng nhiều càng tốt. Bây giờ đã đặt chân vào vùng tinh không này, tạm thời không có cách nào trở về, vậy cũng chỉ có thể cố gắng để bản thân trở nên cường đại hơn.
Lục Diệp đáng tiếc duy nhất một điều, chính là tu vi của mình không đủ.
Nếu hiện tại ta đã là Nhật Chiếu đỉnh phong, ngưng tụ Thần Chi Hoa, thì hẳn là có thể nhẹ nhàng đúc thành đạo cơ, bước vào Đạo cảnh.
Dù sao ngay cả đạo lực hắn còn có thể tu hành, thì việc đúc thành đạo cơ hẳn không phải là chuyện gì quá khó.
Nhưng mà sự đời không như ý, mười phần thì chín tám, làm gì có nhiều chuyện thập toàn thập mỹ như vậy.
Cứ như vậy, lại hai tháng trôi qua.
Cách nơi Cửu Nhan tiềm tu ngàn dặm, thân hình Lục Diệp lướt đến. Hắn phát giác bên này có động tĩnh tranh đấu, nên tới điều tra, tránh để dư ba quấy nhiễu đến Cửu Nhan.
Về phần an nguy của Cửu Nhan, cũng không cần lo lắng. Nàng đã luyện hóa Thiên La Tán, vả lại bảo huyết phân thân cũng lưu lại ở đó, Lục Diệp có thể trở về bất cứ lúc nào.
Ngước mắt nhìn lại, liếc mắt liền thấy mấy đạo thân ảnh đang kịch chiến ở đây. Trong đó có một người rõ ràng là tu sĩ của bản tinh không này, bởi vì đối phương đang điều khiển một kiện yển giáp hình người.
Ngoài ra, mấy vị còn lại đều là Tinh Không Dị Khách. Mặc dù chủng tộc khác biệt, nhưng khí tức Tinh Uyên trên người bọn họ đều cực kỳ rõ ràng.
Một mình chống lại nhiều người, dù tu sĩ yển giáp kia là cường giả Đạo cảnh đã đúc thành đạo cơ, cũng nhiều lần lâm vào hiểm cảnh.
Người này ngược lại cực kỳ dũng mãnh, liều mạng chịu đựng một đợt vây công của địch nhân, lại mạnh mẽ chém giết được một Tinh Không Dị Khách trong số đó.
Nhưng việc đặt mình vào nguy hiểm lần này cũng khiến yển giáp của hắn bị hao tổn, trở nên có phần rách rưới.
Lục Diệp thấy thế, liền biết tu sĩ yển giáp này không kiên trì được bao lâu nữa. Thời gian dài kịch chiến khiến đạo lực của hắn hao tổn cực kỳ nghiêm trọng, một khi đạo lực hao hết, vậy điều chờ đợi hắn tất nhiên chỉ có cái chết.
Trong tình hình như vậy, Lục Diệp cuối cùng không thể khoanh tay đứng nhìn. Hắn mặc dù không xuất thân từ nguyên tinh không này, nhưng lập trường đối với Tinh Uyên lại nhất quán với nguyên tinh không này.
Không chần chừ, Lục Diệp lách mình lao vào chiến trường. Mấy Tinh Uyên Dị Khách đang vây công tu sĩ yển giáp bên kia rõ ràng đã nhận ra khí tức của Lục Diệp, lúc này liền có một bóng người từ đó tách ra, nghênh đón Lục Diệp.
Tên này là một Song Đầu tộc, trời sinh có hai cái đầu, một cái mặt đầy tươi cười, một cái dữ tợn đáng sợ, trông cực kỳ quái dị…
.
Chương 2095: Năm đạo tu sĩ
Thần niệm vừa thả ra, phát giác tu vi của Lục Diệp, tên Song Đầu tộc kia lập tức lộ ra vẻ khinh thường. Bởi lẽ, một tu sĩ với tu vi như Lục Diệp không thể nào có được đạo lực. Trong mắt hắn, những tu sĩ như vậy chẳng khác nào sâu kiến, có thể tùy ý giết chết.
Khoảng cách giữa hai bên cấp tốc rút ngắn. Lục Diệp từ từ rút Bàn Sơn Đao ra, trong khi pháp lực thôi động, một tia đạo lực được gia trì lên thân đao.
Thoáng chốc vượt qua, tốc độ của Lục Diệp chẳng những không giảm mà còn nhanh thêm mấy phần. Tên Song Đầu tộc phía sau hắn cứng đờ đứng yên tại chỗ, ngay sau đó thân thể liền bị phân thành hai nửa. Đôi mắt ngạc nhiên của nó tràn đầy kinh ngạc và không cam lòng, làm sao cũng không nghĩ tới mình lại chết dưới tay một con kiến hôi.
Vì quá đỗi tự đại, hắn thậm chí không thôi động đạo lực, nên mới chết bất ngờ như vậy.
Hắn không ngờ tới, thì những thân ảnh đang chiến đấu ở phe bên này cũng không ngờ tới. Bởi vậy, khi Lục Diệp đột nhiên lao vào vòng chiến, mấy tên Tinh Uyên dị khách đều giật mình hoảng hốt.
Ngay cả tên tu sĩ yển giáp đang bị vây công kia cũng sững sờ một chút.
Nhưng hắn nhanh chóng ý thức được đó là một cơ hội. Lập tức, hắn gầm thét một tiếng, từ ngực của yển giáp đột nhiên nhô ra một vật hình ống tròn, tỏa ra một luồng quang mang mãnh liệt.
Đòn đánh này khiến mấy tên Tinh Uyên dị khách kia trở tay không kịp, từng tên không thể thấy đường, ngay cả thần hồn cũng có chút rung chuyển.
Ngược lại, Lục Diệp không bị ảnh hưởng chút nào, bởi vì tu sĩ yển giáp đã lặng lẽ truyền âm báo trước cho hắn có phòng bị.
Lục Diệp người theo đao đi, thân hình lướt nhanh, mỗi lần dừng lại đều là một vệt huyết quang nở rộ.
Mấy tháng trước, bất kỳ kẻ địch nào trong số này cũng có thể khiến hắn và Cửu Nhan liên thủ mà vẫn cảm thấy nhức đầu. Vậy mà giờ đây, hắn lại giết chúng dễ dàng không tốn sức. Đây chính là sự khác biệt khi có thể khống chế đạo lực.
Trong giây lát, mấy tên Tinh Uyên dị khách cũng chỉ còn lại bóng dáng cuối cùng. Tên tu sĩ yển giáp kia đã xông tới trước mặt đối phương, chiêu nào cũng chí mạng, hung mãnh dị thường.
Lúc bị vây công hắn không phải là đối thủ, nhưng đơn đả độc đấu thì tên Tinh Uyên dị khách này lại không bằng, vì hắn đã cuối cùng bước vào Đạo cảnh.
Lục Diệp thấy cảnh này liền không còn lưu lại, lách mình rời đi.
Một lát sau, sau khi tu sĩ yển giáp kia chém giết tên Tinh Uyên dị khách cuối cùng, ngẩng đầu nhìn lại thì đã không thấy bóng dáng Lục Diệp đâu, nhất thời cảm thấy hụt hẫng thất vọng.
Dù sao cũng là ân cứu mạng, hắn vốn còn muốn cảm tạ đối phương thật tử tế, ai ngờ lại giống như trong truyền thuyết, tu sĩ tu hành cổ pháp này mỗi lần xong việc đều phủi áo rời đi.
Hắn chạy đến bên này không phải là vô tình, mà là cố ý. Bởi hắn nghe nói gần đây có một cường giả rất lợi hại, từng ra tay cứu người nhiều lần, nên trước đó khi bị vây công mới có thể trốn chạy theo hướng này, chính là ôm ấp một tia hy vọng.
Kết quả chứng minh lời đồn không giả. Cảm giác mà Lục Diệp vừa ra tay mang lại cho hắn, tối thiểu cũng phải là cường giả bốn đạo, nếu không không thể giết địch như cắt cỏ.
Chỉ duy có khí tức dao động mà Lục Diệp vừa phô bày khiến hắn cảm thấy có chút khó hiểu, bởi khí tức đó, mơ hồ chỉ như Thần cảnh tiền kỳ…
Nghĩ lại, hắn lắc đầu bật cười. Nếu thật chỉ là Thần cảnh tiền kỳ thì làm sao có khả năng khống chế đạo lực?
Thần niệm tuôn trào, truyền âm tứ phương, hắn thành tâm nói lời cảm tạ một tiếng. Mặc kệ đối phương có nghe thấy hay không, đây chung quy cũng là lễ nghi hắn nên có. Lúc này hắn mới quay người rời đi. Trận chiến này hắn tiêu hao không nhỏ, cần phải tranh thủ thời gian hồi phục.
Lúc này, Lục Diệp đã mượn nhờ Hư Không linh văn quay trở về bên bảo huyết phân thân, tự nhiên là không thể nghe được lời cảm tạ của đối phương.
Trong khoảng thời gian này, hắn vẫn luôn hộ pháp cho Cửu Nhan, đồng thời tích súc đạo lực của bản thân. Trừ phi gần đó có động tĩnh giao tranh, hắn mới qua đó điều tra tình hình. Hắn đã ra tay mấy lần, cứu được tính mạng của mấy tu sĩ bản tinh không.
Qua mấy lần ra tay, hắn đại khái cũng đã làm rõ được cực hạn của mình hiện tại.
Dựa theo cách phân chia của bản tinh không, hắn hiện tại hẳn là tu sĩ năm đạo.
Bốn đạo, năm đạo… đó không phải là cảnh giới, mà là phân chia thực lực. Một lần có thể khống chế mấy tia đạo lực thì đó chính là tu sĩ mấy đạo. Có thể khống chế đạo lực càng nhiều, thực lực càng mạnh.
Nói cách khác, cực hạn đạo lực hắn có thể khống chế trong một lần là năm đạo.
Năm tia đạo lực gia trì, dù dùng để phòng hộ hay công sát, đều có thể phát huy ra sức mạnh cực kỳ mạnh mẽ. Mà cực hạn đạo lực mà tu sĩ có thể khống chế thì có liên quan trực tiếp đến nội tình của tu sĩ. Nội tình càng vững chắc, hạn mức cao nhất càng cao.
Bình thường, Tinh Uyên dị khách chưa nhập Đạo cảnh đều chỉ có thể khống chế một tia đạo lực. Vào Đạo cảnh liền không giống trước, tối thiểu cũng là hai đạo.
Lục Diệp hiện tại tiếp xúc cường giả Đạo cảnh không nhiều, nên cũng không rõ tiêu chuẩn năm đạo của mình rốt cuộc thế nào. Nhưng chỉ từ cảm nhận mấy lần ra tay này mà xem, tiêu chuẩn năm đạo cũng không kém.
Dù sao nội tình của hắn vẫn luôn rất vững chắc, điều này may mắn nhờ có Thiên Phú Thụ. Từ khi mới bắt đầu tu hành, nó đã giúp hắn có bản lĩnh vượt cấp giết địch. Tinh Túc Nguyệt Dao càng là đạt tới trình độ cực hạn của bản thân.
So với sự thuận buồm xuôi gió của hắn bên này, Cửu Nhan bên kia dường như thu hoạch lại lác đác.
Từ khi tiến vào chiến trường tiền tuyến đến nay, đã gần nửa năm trôi qua. Tuy nói trong khoảng thời gian đó vì đào vong chữa thương mà lãng phí một tháng, nhưng Cửu Nhan vẫn chưa có dấu hiệu muốn đúc thành đạo cơ.
Việc này Lục Diệp không giúp đỡ được gì, đều phải xem chính nàng.
Nội tình của Cửu Nhan không kém bất kỳ ai có thể đạt tới Nhật Chiếu đỉnh phong. Hơn nữa, tinh không này đã có nhiều tu sĩ nhập Đạo cảnh như vậy, nên Lục Diệp tin tưởng Cửu Nhan sớm muộn cũng có thể bước ra bước đó.
Bên Lôi Đình Chiến Bảo hình như có một Ngộ Đạo Trì, là nơi do tu sĩ bản tinh không chế tạo ra, chuyên giúp người đúc thành đạo cơ. Chỗ đó mô phỏng pháp luyện lò luyện có đủ loại huyền diệu, nếu có thể vào xem qua, đối với Cửu Nhan tất nhiên có trợ giúp cực lớn.
Nhưng hai người ở đây căn cơ còn thấp, nào có tư cách này, cũng không có người mạch.
Biện pháp duy nhất chính là dùng chiến công để hối đoái.
Chém giết Tinh Uyên dị khách sẽ có chiến công. Có thể dùng Lưu Ảnh Thạch để lưu niệm ảnh, hoặc đoạt lại thi thể kẻ địch, mang về Lôi Đình Chiến Bảo sau đó sẽ có chuyên gia thẩm tra đối chiếu kiểm tra thực hư, rồi tích lũy chiến công.
Lục Diệp trước đó không cân nhắc nhiều như vậy, nhưng giờ xem ra, cần phải chuẩn bị nhiều hơn một chút.
Chiến trường tiền tuyến là một vùng đất rộng lớn. Chỉ cần vào nơi đây, bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát giao tranh, không có nơi nào là tuyệt đối an toàn. Hơn nữa, vùng chiến trường này còn đang không ngừng mở rộng theo sự xâm lấn của khí tức Tinh Uyên.
Dường như vì Lục Diệp đã ra tay giúp người mấy lần, và mỗi lần ra tay đều dễ như trở bàn tay, nên danh tiếng của hắn dần dần được truyền ra.
Điều này dẫn đến thỉnh thoảng lại có những tu sĩ tinh không gặp nguy hiểm sẽ trốn chạy về phía hắn.
Không ai biết hắn cụ thể ở đâu, điều duy nhất họ biết là, chỉ cần chạy đến không xa nơi hắn ở, liền có thể nhận được sự tương trợ của hắn.
Vùng đất nơi hắn và Cửu Nhan đang ở, trong phạm vi mấy vạn dặm, lại dần dần trở thành bến cảng tránh gió cho tu sĩ tinh không khi chạy nạn. Hắn cũng từ từ phát giác ra sự thay đổi này, nhất thời có chút dở khóc dở cười.
Một ngày nọ, Lục Diệp lại phát giác động tĩnh giao thủ gần đó. Hơn nữa, phạm vi di chuyển của hai bên giao thủ rất lớn, nếu tình huống cứ tiếp diễn như vậy, rất có thể sẽ quấy nhiễu Cửu Nhan.
Bất đắc dĩ, hắn đành phải lần nữa lên đường đi điều tra.
Một lát sau, hắn đi tới vòng ngoài nơi giao tranh, ngẩng mắt nhìn về phía đó, cảnh tượng nhìn thấy khiến hắn không khỏi khẽ giật mình.
Bởi lẽ, hai bên giao thủ lần này lại là hai tên tu sĩ yển giáp!
Một tên khống chế yển giáp hình người cao ba trượng, uy phong lẫm liệt, ra tay bất phàm. Một tên khác khống chế yển giáp tạo hình cự mãng, thân hình quỷ bí vô thường.
Lục Diệp nhíu mày.
Sao tu sĩ tinh không này lại tự mình đánh nhau? Tình huống này thật sự chưa từng thấy qua.
Vì tinh không gặp phải sự xâm lấn của Tinh Uyên, sinh tử tồn vong sắp đến, nên gần mấy trăm năm qua, tu sĩ tinh không giữa lẫn nhau đều vô cùng đoàn kết, cơ bản không có gì ma sát. Hơn nữa, theo quy củ của Lôi Đình Chiến Bảo, việc đồng bạn ra tay lẫn nhau cũng là trọng tội, một khi bị phát hiện sẽ chịu sự chế tài của cường giả.
Hắn vốn tưởng bên này lại là tình huống như trước, nhưng với tình hình hiện tại, hắn liền không thể ra tay.
Đang chuẩn bị rút lui thì bỗng nhiên khẽ nhướng mày, quay đầu nhìn về một bên.
Trên hướng đó, không biết từ lúc nào xuất hiện một bóng người xinh đẹp lại yểu điệu. Đó là một nữ tử búi tóc cao, mặc một bộ giáp da bó sát, ngực cao ngất, trông cực kỳ lão luyện. Đối phương mang theo kiếm khí sắc bén, cho người ta một cảm giác lôi lệ phong hành.
Nàng có chút hứng thú đánh giá Lục Diệp. Trên tay cầm một vật, vừa điều tra một chút, lông mày kiếm nhướng lên: “Lục Diệp?”
Vật trong tay nàng Lục Diệp cũng có. Đó là thứ nhận từ Lôi Đình Chiến Bảo, bên trong có đăng ký tư liệu cơ bản của những tu sĩ đã được ghi danh. Chính nhờ vật này, nữ tử mới có thể biết được tính danh của Lục Diệp.
Tuy nhiên rất nhanh nàng liền lộ ra thần sắc nghi hoặc: “Xuất thân không rõ, lai lịch không rõ, tu vi… Thần cảnh tiền kỳ? Cổ quái như vậy?”
Lục Diệp trong lòng lập tức cảnh giác. Bởi vì theo sự xuất hiện của nữ tử này, hai bộ yển giáp đang giao đấu kịch liệt bên kia thế mà đều ngừng lại, từ xa trông về phía này, một bộ dáng xem kịch vui.
Hai tên này… vừa rồi thế mà đang diễn trò! Đến lúc này hắn cũng kịp phản ứng, ba người này là cố ý dẫn hắn hiện thân, nên mới gây ra động tĩnh lớn như vậy.
“Vị sư tỷ này… xưng hô thế nào?” Lục Diệp vừa hỏi, vừa thầm thôi pháp lực. Hắn ẩn ẩn cảm giác, lần này mình tới không có chuyện tốt.
“Muốn biết tên ta, trước tiếp ta một quyền!” Nữ tử thu vật trong tay lại, khẽ mỉm cười. Thân hình mạnh mẽ đột nhiên xuất hiện trước mặt Lục Diệp, trong miệng còn nhắc nhở: “Một quyền này của ta, ba đạo chi lực, không tiếp nổi liền chết!”
Động tác của nàng nhanh vô cùng, là người Lục Diệp thấy nhanh nhất từ trước đến nay, hiển nhiên không phải cường giả bình thường. Hơn nữa, nữ tử này tuy bề ngoài cười mỉm, nhưng theo một quyền này oanh ra, lại là sát cơ nồng đậm, cả người nàng càng tràn ngập một cỗ mùi máu tanh nồng nặc!
Lục Diệp thần sắc nghiêm nghị, lập tức minh bạch đối phương tuyệt đối là cường giả từ trong núi thây biển máu giết ra. Lại nghe đối phương nói một quyền này của mình có ba đạo chi lực, nào dám lơ là? Hắn lập tức thôi động pháp lực bảo vệ bản thân, đạo lực gia trì!
Dưới một quyền, thân hình Lục Diệp chấn động, pháp lực hộ thân tan vỡ đồng thời, đạo lực thôi thúc cũng tan thành mây khói.
Lục Diệp biến sắc, nữ nhân này… thế mà lừa hắn!
Nói là ba đạo chi lực, nhưng rõ ràng có bốn đạo thậm chí năm đạo, nếu không không thể nào một quyền phá tan pháp lực hộ thân của mình. Nếu đối phương thật sự chỉ xuất ba đạo chi lực thì quyền này hắn hẳn phải có thể bình yên vô sự đón lấy mới đúng.
Không kịp thôi pháp lực bảo vệ bản thân nữa, trường đao ra khỏi vỏ trong nháy mắt, chém thẳng xuống đối phương…
.