Chương 2081: Vô Lượng giới Thủy Tiên
Trong không gian của quỷ kiệu, từng bóng người lần lượt an tọa. Có kẻ độc tọa lẻ loi, có người ba bốn tụ tập, thần niệm phun trào, âm thầm giao lưu.
Tính cả Lục Diệp, tổng cộng có chín vị, khí tức mỗi người khác biệt. Trong số đó có hai nữ tử, sáu nam tử, và một kẻ không phân biệt được giới tính. Vị cường giả Quỷ tộc tự xưng Mị Ảnh này là một đoàn hư ảnh, tựa như dòng nước chảy vặn vẹo biến ảo, chẳng những ngoại hình khó phân nam nữ, mà thanh âm cũng khó phân biệt thư hùng. Nhưng qua lời giới thiệu của Cửu Nhan, Lục Diệp mới hay biết, Mị Ảnh này chính là đương đại Quỷ tộc tộc trưởng!
Trong chín người, chỉ có Lục Diệp là Nhật Chiếu tiền kỳ, bởi vậy, giữa đám cường giả như thế, hắn lộ ra vô cùng đặc biệt.
Vì chỉ có hai nữ tử, nên ngoài Cửu Nhan, nữ tu tên Tô Uyển kia rất tự nhiên đã thân cận với Cửu Nhan. Tô Uyển là vị thứ năm bị bắt vào quỷ kiệu, toàn thân toát ra khí chất thanh khiết, tư sắc xuất chúng, thân hình có lồi có lõm. Nhưng khác với khí chất thanh khiết của nàng, trên người nàng tựa hồ bao phủ một tầng sương mù, bởi vì ở đây nhiều cường giả như vậy mà không ai biết rõ xuất thân lai lịch của nàng. Một vị Nhật Chiếu đỉnh tiêm như nàng lẽ ra không nên vô danh tiểu tốt, cứ như thể đột nhiên xuất hiện từ một xó xỉnh nào đó vậy. Cửu Nhan cũng âm thầm truyền âm dặn dò Lục Diệp phải cẩn trọng với Tô Uyển này, bởi nàng rõ ràng cảm thấy nàng ta không hề tầm thường.
Một ngày nọ, đang lúc rảnh rỗi, Lục Diệp trò chuyện cùng một vị cường giả. Sở dĩ có thể bắt chuyện cùng nhau, chủ yếu là vì vị cường giả này xuất thân từ Ngũ Sắc vực, là cường giả Thạch tộc tên Trọng Nhạc.
Trên Vạn Tượng Hải, Tam Giới đảo cùng Ngũ Sắc đảo giao hảo, Lục Diệp và Ngôn Nãng cá nhân cũng có giao tình, đây không phải là bí mật gì. Những năm gần đây, Ngũ Sắc thương hội trên Vạn Tượng Hải thu lợi đầy bồn đầy bát, tất nhiên có một phần công lao của Tam Giới đảo trong đó. Các cường giả Ngũ Sắc vực tự nhiên đã sớm nghe nói qua Lục Diệp, vị Vạn Tượng Hải chi chủ này. Đã từng có Nhật Chiếu cảnh của Ngũ Sắc vực cố ý đến đây bái phỏng Lục Diệp, để tỏ lòng cảm tạ. Có tầng quan hệ tự nhiên này, Lục Diệp và Trọng Nhạc tự nhiên có thể chuyện trò cùng nhau.
Đang nói chuyện, Trọng Nhạc bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía cửa quỷ kiệu, nhíu mày: “Ồ? Lại có người mới tới sao?”
Hắn là người thứ bảy bị bắt vào quỷ kiệu, tự nhiên biết giờ phút này quỷ kiệu mở cửa có ý vị thế nào. Cảnh tượng như vậy hắn đã gặp hai lần. Ban sơ hắn cũng muốn mượn cơ hội này rời đi quỷ kiệu, nhưng sau khi biết Trần Lực gặp phải cảnh ngộ gì thì liền từ bỏ. Quỷ kiệu đã giam giữ bọn họ vào đây, hiển nhiên sẽ không dễ dàng thả bọn họ đi.
Những người khác cũng đều chú ý tới sự dị thường của cửa kiệu, nhao nhao quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đạo dây lụa màu đỏ trống rỗng xuất hiện, sau đó vừa thu lại, một bóng người liền tùy theo ngã vào trong kiệu, chật vật lăn mấy vòng trên mặt đất, vội vàng đứng vững, cảnh giác dò xét bốn phía. Sau đó toàn thân cứng đờ…
Đây hầu như là tình huống ngượng ngùng mà những người mới đến đều phải gặp phải. Không gian bên trong cỗ kiệu này vốn không lớn, lập tức hội tụ nhiều cường giả như vậy, người mới đến bị nhiều ánh mắt cường hoành chú mục, dù tu vi có mạnh hơn nữa, chỉ sợ cũng kinh hồn táng đảm, cho rằng mình đã rơi vào long đàm hổ huyệt nào đó.
“Ai nha, rốt cục lại tới một vị tỷ muội.” Một tiếng nói vui vẻ truyền ra, chính là Tô Uyển thần thần bí bí kia. Nàng an vị tại không xa cạnh Cửu Nhan, khi đứng dậy liền nhiệt tình vẫy tay với tu sĩ mới đến: “Vị tỷ tỷ này, bên này, không cần sợ, nơi này không thể động thủ.”
Người mới đến là một nữ tu, khí chất cực kỳ yếu đuối, tựa như một đóa hoa bị tàn phá trong bão tố, cho dù ai gặp cũng sẽ không khỏi lòng sinh thương tiếc. Cảm nhận được sự nhiệt tình của Tô Uyển, nàng lại nhìn xung quanh, phát hiện nơi đây cường giả tuy nhiều, nhưng cũng chỉ đang đánh giá nàng, không ai có ác ý gì, lập tức hiểu ra, Tô Uyển không lừa nàng.
Đang chờ hướng Tô Uyển bước tới, trong góc một thanh âm truyền đến: “Tới là Thủy Tiên đạo hữu của Vô Lượng giới sao?”
Vị nói chuyện này tên là Thánh Nguyên Tử, nhìn điệu bộ này rõ ràng là nhận biết người mới tên Thủy Tiên này. Thủy Tiên lần theo thanh âm nhìn lại, sắc mặt vui mừng: “Thánh Nguyên Tử đạo hữu?” Nàng vội vàng cất bước hướng bên kia đi tới. Đột nhiên xuất hiện ở một nơi như vậy cho dù ai cũng không biết phải làm sao, đã gặp người quen biết, tự nhiên là muốn qua đó tìm hiểu tình hình.
Rất nhanh Thủy Tiên liền đi tới cạnh Thánh Nguyên Tử, hai người thần niệm phun trào, một phen giao lưu.
“Đáng tiếc.” Tô Uyển mỉm cười lắc đầu. Nơi này nữ tu số lượng vốn không nhiều, khó được đến một vị, nàng còn muốn cùng đối phương thân cận hơn một chút.
Lục Diệp lại là thần sắc khẽ động. Vô Lượng giới Thủy Tiên… Nếu không tính sai, chẳng lẽ đây là khuê trung mật hữu của Tô Ngọc Khanh?
Năm đó khi hắn từ Phương Thốn sơn khởi hành tiến về Tu La Tràng, Tô Ngọc Khanh từng giao cho hắn một khối ngọc bài, nói là vật của Thủy Tiên Vô Lượng giới, bởi vì Thủy Tiên liền ở trong Tu La Tràng. Tô Ngọc Khanh dặn dò hắn nếu đến Tu La Tràng gặp phải phiền phức, có thể tìm Thủy Tiên giúp đỡ. Chỉ là chuyến đi Tu La Tràng đó, Lục Diệp cũng không nhìn thấy Thủy Tiên, cũng không biết làm sao liên hệ với người ta, nên cũng coi như bỏ qua.
Thủy Tiên này là Thủy Tiên đó sao?
Lục Diệp nghi ngờ trong lòng. Theo đạo lý mà nói, Vô Lượng giới Thủy Tiên hẳn là chỉ có một người mới đúng, không đến mức có nhiều người trùng tên như vậy, lại còn là tu vi bực này. Nghĩ nghĩ, hắn tại trong nhẫn trữ vật một trận tìm kiếm, rất mau tìm ra khối ngọc bài năm đó Tô Ngọc Khanh giao cho hắn.
Bên kia đang nói chuyện với Thánh Nguyên Tử, Thủy Tiên bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía hắn. Thánh Nguyên Tử cũng mở miệng nói: “Hai vị bên kia, một người là Vạn Tượng Hải chi chủ Lục Nhất Diệp, một người là Vạn Tượng đảo Đạo Chủ Cửu Nhan. Ngươi có lẽ đã từng nghe nói. Quỷ kiệu này đủ loại bọn họ là hiểu rõ nhất, bởi vì nguyên nhân sự việc ngay tại Vạn Tượng Hải, hai người bọn họ cũng là những người đầu tiên đến nơi này. Đạo hữu nếu muốn biết thêm, không ngại đến hỏi thăm.”
“Đa tạ đạo huynh chỉ điểm.” Thủy Tiên đứng dậy, nhẹ nhàng thi lễ, “Vậy ta đến hỏi thăm một chút.”
“Đi thôi.” Thánh Nguyên Tử gật đầu.
Thủy Tiên liền thẳng tắp hướng Lục Diệp bên này đi tới. Đợi đến gần, Thủy Tiên đi đầu thi lễ, giọng nói nhu nhược truyền ra: “Gặp qua Lục đạo hữu.”
Lục Diệp gật đầu thăm hỏi. Đến lúc này, hắn đã xác định Thủy Tiên trước mặt chính là bằng hữu của Tô Ngọc Khanh, bởi vì khí tức của đối phương hoàn toàn nhất trí với khí tức lưu lại trong ngọc bài. Thủy Tiên nhìn qua ngọc bài trong tay hắn, trong lòng hiểu rõ: “Đây là Ngọc Khanh tỷ tỷ đưa cho ngươi sao?”
Ngọc bài này của nàng chỉ từng đưa cho Tô Ngọc Khanh, bây giờ lại xuất hiện ở trên tay Lục Diệp, tình huống tự nhiên rất rõ.
“Vâng, năm đó ta từng đi qua Tu La Tràng, trước khi xuất phát Tô sư tỷ đã giao vật này cho ta, nói cho ta biết nếu có chuyện có thể xin ngươi trông nom!”
Thủy Tiên hỏi: “Xin hỏi ngươi cùng Ngọc Khanh tỷ tỷ… là quan hệ như thế nào?”
Nếu không có quan hệ thân mật, Tô Ngọc Khanh không thể nào đem ngọc bài của mình giao cho người bên ngoài. Có điều lần trước nàng cùng Tô Ngọc Khanh gặp mặt đã là chuyện từ rất nhiều năm trước, cũng không nghe Tô Ngọc Khanh nhắc qua Lục Diệp.
Lục Diệp chớp mắt mấy cái: “Đạo lữ.”
Việc này trên Vạn Tượng Hải không phải bí mật. Cửu Nhan nguyên bản còn đang tò mò dò xét Thủy Tiên, nghe được lời ấy, lập tức nhìn chằm chằm Lục Diệp một chút. Tô Uyển có chỗ phát giác, nhìn xem Cửu Nhan, lại nhìn xem Lục Diệp, phảng phất phát hiện điều gì thú vị, con ngươi đều sáng ngời rất nhiều.
“A?” Thủy Tiên không khỏi đưa tay che miệng, “Tỷ tỷ thế mà tìm đạo lữ?”
Nàng nhịn không được trên dưới dò xét Lục Diệp, muốn xem đối phương có chỗ nào kỳ lạ, thế mà có thể khiến Tô Ngọc Khanh cảm mến, nhưng trái xem phải xem cũng không nhìn ra quá nhiều, không khỏi nhớ tới lời Thánh Nguyên Tử vừa giới thiệu. Vạn Tượng Hải chi chủ, phân lượng này cũng không nhẹ! Nàng nhiều năm như vậy tại Vô Lượng giới tĩnh tu, đối với biến cố của Vạn Tượng Hải thật đúng là hoàn toàn không biết gì cả, cũng chưa từng có ai nhắc chuyện này trước mặt nàng, dù sao Vô Lượng giới cùng Vạn Tượng Hải lui tới cũng không thuận tiện, không có quá nhiều lợi ích trực tiếp.
“Không thể giả được.” Lục Diệp gật gật đầu, “Thủy Tiên sư tỷ xin hãy tha lỗi, ta bị quỷ kiệu trừng trị, không cách nào đứng dậy, thật thất lễ.”
Thủy Tiên mới chợt hiểu ra, liền nói Lục Diệp sao lại một mực dửng dưng ngồi ở chỗ này, nguyên lai sự tình có nguyên do.
“Quỷ kiệu… chính là đỉnh kiệu hoa kỳ quái kia sao?” Thủy Tiên hỏi, nàng đang bị bắt trước đó, hiển nhiên đã thấy quỷ kiệu.
“Đúng vậy.” Lục Diệp gật đầu.
Thủy Tiên nhíu mày một hồi, dứt khoát ngồi xếp bằng trước mặt Lục Diệp: “Lần này sự tình quá mức ly kỳ, ta có rất nhiều chỗ không hiểu, sư đệ có thể giải hoặc một hai?” Khí chất của nàng quá nhu nhược, cái nhíu mày này lại khiến vô biên xót thương sinh ra, chớ nói Lục Diệp, ngay cả nữ tu Tô Uyển cũng nhìn mà lòng run lên.
“Tự nhiên là vậy.”
Một lát sau, Thủy Tiên hiểu rõ đầu đuôi mọi việc.
“Cho nên nói, các ngươi phỏng đoán quỷ kiệu này cuối cùng sẽ mang bọn ta đi hướng một nơi gọi Tinh Uyên, mà nơi đó có thể cho chúng ta cách thức đúc thành tự thân đạo cơ?” Thủy Tiên hỏi.
Lục Diệp còn chưa nói xong, Tô Uyển liền nối lời: “Là như vậy, bằng không ngươi cho rằng vì sao tất cả mọi người ở chỗ này an tĩnh chờ đợi? Thủy Tiên tỷ tỷ đến vừa vặn, như vậy bọn ta liền có ba vị nữ tu, sau này cần phải thân cận hơn một chút.”
Thủy Tiên thiện ý cười với nàng một tiếng, rồi nhìn về phía Lục Diệp: “Suy đoán này có chút đạo lý, nhưng hình như không có gì căn cứ thiết thực.”
Người bên ngoài hỏi, Lục Diệp đương nhiên sẽ không nói quá nhiều, nhưng Thủy Tiên đã là hảo hữu của Tô Ngọc Khanh, nói nhiều một chút cũng không sao.
“Nếu như nói ban sơ xác thực là lời vô căn cứ, thì hiện tại đã có.”
“Chỉ giáo cho?”
“Bị quỷ kiệu cầm vào nơi này, đều là Nhật Chiếu đỉnh phong, cũng là người mạnh nhất trong khu vực riêng của mình.” Gặp Thủy Tiên nghi ngờ nhìn mình, Lục Diệp giải thích nói: “Ta bên này là ngoại lệ, không tính trong đó.”
Một bên Cửu Nhan thở dài một tiếng. Mặc dù không tận mắt nhìn thấy, nhưng nàng có thể xác định, sau khi mình bị quỷ kiệu cầm đi, Lục Diệp khẳng định đã làm gì đó, cho nên mới bị cùng nhau cuốn vào. Nói đến, đây là nàng liên lụy Lục Diệp.
“Kỳ thật sau Trần Lực đạo hữu, còn có một người tên Trường Phong cũng bị cầm vào. Khi đó hắn bị một người mạnh hơn khác truy sát, quỷ kiệu lại chỉ giam giữ hắn, ngược lại đối với người mạnh hơn kia nhìn như không thấy.”
“Đây là cớ gì?” Thủy Tiên nghi hoặc, “Theo lời sư đệ, quỷ kiệu bắt người không phải hẳn nên lựa chọn kẻ mạnh hơn sao?”
“Là nên như vậy.” Lục Diệp gật đầu, “Nhưng nếu như nói vị người mạnh hơn kia đã đúc thành tự thân đạo cơ thì sao? Đây chỉ sợ là giải thích duy nhất cho việc quỷ kiệu không lựa chọn hắn.”
Chương 2082: Ba nữ nơi tay
Quỷ kiệu có ý chí. Điều này có thể thấy rõ qua việc nó đã trừng phạt Lục Diệp khi hắn mưu sát Trường Phong.
Nếu Quỷ kiệu có ý chí, vậy nó vì sao lại giam giữ nhiều Nhật Chiếu tiến đến như vậy? Mục đích của nó là gì?
Bên trong Quỷ kiệu không thể tùy tiện động thủ, e rằng đây là một loại bảo hộ mà Quỷ kiệu dành cho những người bị bắt vào. Nếu không có sự bảo hộ này, không nói gì khác, Lục Diệp lúc này chắc chắn đã phải cùng Tử Cực Đại Yêu Tôn phân định sinh tử. Nhưng chính nhờ sự bảo hộ này, mọi người mới có thể bình an vô sự ngồi yên ở đây.
Lục Diệp còn có một điều rất băn khoăn, đó chính là Quỷ kiệu vì sao lại không chọn Mã Bân mà lại tuyển Trường Phong. Suy đi nghĩ lại, có lẽ chính là do Mã Bân đã đúc thành đạo cơ của bản thân. Tinh Uyên là nơi có thể dễ dàng đúc thành đạo cơ. Mã Bân đã có đạo cơ của bản thân, tự nhiên không nằm trong phạm vi được lựa chọn.
Lục Diệp không hề giấu giếm những lời hắn nói với Thủy Tiên, nên những người khác cũng nghe rõ mồn một.
Thánh Nguyên Tử nói: “Đạo hữu, tuy nói như thế, nhưng vẫn không thể xác định Quỷ kiệu sẽ mang bọn ta đi Tinh Uyên.”
Lục Diệp gật đầu: “Vâng, cho nên đây chỉ là một căn cứ để suy đoán, cũng chỉ là suy đoán của cá nhân ta.”
Mọi người đều lâm vào trầm tư. Tu hành nhiều năm, bọn hắn đều đã đạt tới cực hạn của bản thân, không còn khả năng tiến thêm tấc nào nữa. Một bộ phận trong số họ từng tìm tòi phương pháp đúc thành đạo cơ, nhưng không ai thành công. Nếu Tinh Uyên thật sự là một nơi có thể dễ dàng giúp người ta đúc thành đạo cơ, vậy mọi người tuyệt đối sẽ đổ xô đến.
“So với Tinh Uyên, ta lại càng hiếu kỳ một chuyện khác.”
Tử Cực ngồi ngay đối diện Lục Diệp, ánh mắt sâu thẳm nhìn hắn: “Trường Phong đạo hữu đã đi đâu, ngươi… lại vì sao bị Quỷ kiệu trừng phạt?”
Chuyện của Trường Phong chỉ Cửu Nhan và Trần Lực biết, những người khác không hề hay biết. Ngoại trừ lần này, Lục Diệp cũng chưa từng đề cập. Không chỉ Tử Cực có thắc mắc này, những người khác cũng vậy. Nếu bên trong Quỷ kiệu không thể động thủ, lại không cách nào thoát khỏi hiểm cảnh, vậy Trường Phong bị bắt vào không thể nào vô duyên vô cớ biến mất không dấu vết.
“Ngươi đoán!” Lục Diệp quay đầu nhìn về phía hắn.
Tử Cực hơi híp mắt lại. Những người khác cũng đều biến sắc, lập tức ý thức được rằng Trường Phong e rằng lành ít dữ nhiều, và Lục Diệp bị trừng phạt tất nhiên có liên quan đến chuyện của Trường Phong. Bên trong Quỷ kiệu này còn ẩn chứa đủ loại điều mà bọn hắn không hề hay biết.
Ngay khi Lục Diệp đang nói chuyện với Tử Cực, Quỷ kiệu vốn yên ổn bỗng nhiên rung chuyển kịch liệt. Cảm giác này tựa như ngồi trên một cỗ xe ngựa đang phi nhanh và lắc lư dữ dội.
Thần sắc mọi người đều biến đổi, đây là chuyện chưa từng gặp phải từ trước đến nay.
“Lục đạo hữu, đây là thế nào?” Thủy Tiên kinh hãi hỏi. Lần dị biến này khiến người ta trở tay không kịp, nàng suýt nữa ngã sõng soài, vội vàng ổn định lại thân mình.
Lục Diệp lắc đầu: “Không biết.”
Chỉ trong hai câu nói, sự xóc nảy càng lúc càng kịch liệt. Theo đó, bên trong Quỷ kiệu cũng ẩn ẩn tràn ngập ra một cỗ lực lượng kỳ lạ. Dưới tác dụng của nguồn lực lượng ấy, rất nhiều Nhật Chiếu, từng người một, toàn bộ pháp lực đều bị giam cầm trong cơ thể, ai nấy đều đứng không vững.
Tình huống cấp tốc trở nên tồi tệ. Không gian bên trong Quỷ kiệu đều điên đảo xoay tròn, tựa như Quỷ kiệu bị cuốn vào một trận phong bạo, lang bạt kỳ hồ trong cuồng phong mưa gió. Rất nhiều Nhật Chiếu đỉnh cấp giờ phút này tựa như những người bình thường tay trói gà không chặt, theo sự xóc nảy kịch liệt mà ngã trái ngã phải, không ngừng bị ném đi khắp nơi.
Một tiếng “Rầm!”, Trần Lực cả người đâm sầm vào thành kiệu, chưa kịp trượt xuống đã lại bị ném sang một bên khác. Trọng Nhạc càng là va vào Thánh Nguyên Tử, Trọng Nhạc không hề phản ứng chút nào, còn Thánh Nguyên Tử thì bị đụng cho mặt mũi bầm dập, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Tử Cực, vị Đại Yêu Tôn tiếng tăm lừng lẫy này, cũng múa tay múa chân, liều mạng muốn cố định thân hình, nhưng căn bản chẳng làm được gì, trông cực kỳ buồn cười.
Còn một vị Nhật Chiếu tên Vô Trần, trong miệng “Oa oa” kêu, một hồi bị ném bên này, một hồi bị ném bên kia, mấy lần sau liền đầu váng mắt hoa.
Chỉ có gã Mị Ảnh kia, phảng phất một đoàn dòng nước, dính chặt vào thành kiệu, bình yên vô sự, đang có chút hứng thú quan sát cảnh tượng hiếm gặp này. Bỗng nhiên thấy thân hình khôi ngô của Trọng Nhạc không bị khống chế lao về phía mình, hắn hoảng hốt kêu to: “Ngươi đừng tới đây a…”
Lục Diệp ngồi ngay ngắn tại chỗ, không nhúc nhích chút nào. Hắn không ngờ sự trừng phạt của Quỷ kiệu đối với mình lại khiến hắn nhân họa đắc phúc. Hắn có thể cảm nhận được rằng, ngay sau khi Quỷ kiệu bắt đầu xóc nảy, toàn bộ pháp lực của mình trở nên cực kỳ tan rã, không thể vận dụng chút nào.
Ngay khoảnh khắc ý thức được không ổn, hắn liền túm lấy cánh tay Cửu Nhan. Giờ phút này, Cửu Nhan cả người đều dán chặt vào bên trái hắn, nhờ vậy mới tránh khỏi sự xấu hổ như những người khác.
Còn có một người nữa cũng dán vào hắn, chính là Tô Uyển thần thần bí bí kia. Nữ tử này rất cơ linh, lại luôn ở bên cạnh Lục Diệp, có thể nói là “lâu đài gần nước”. Hầu như cùng lúc Lục Diệp bắt lấy Cửu Nhan, nàng liền túm lấy Lục Diệp, giữ chặt không buông tay. Giờ phút này, nàng và Cửu Nhan từ trái sang phải bao vây lấy Lục Diệp.
Lục Diệp trong nhất thời có chút chóng mặt, chỉ cảm thấy hai bên cánh tay mình tràn đầy sự co dãn kinh người và mềm mại.
Chợt nghe Mị Ảnh kêu thảm, vội vàng quay đầu nhìn lại, vừa vặn thấy Trọng Nhạc đâm sầm vào người Mị Ảnh, trực tiếp đâm Mị Ảnh bẹp dí…
Về hướng kia, Thủy Tiên hoa dung thất sắc lao về phía này, hai cánh tay vô thức nắm lấy lung tung, phảng phất người chết chìm muốn níu lấy cọng rơm cứu mạng. Nàng vừa vặn bay qua trên đỉnh đầu Lục Diệp… Lục Diệp chỉ cảm thấy đầu tê rần, thân thể không tự chủ được đứng thẳng lên, cổ còn thuận theo hướng Thủy Tiên bay đi mà nghiêng đi một chút.
Thủy Tiên sắp bay đi, nắm lấy tóc hắn liền ngã xuống, thật đúng lúc, trực tiếp ngã vào lòng Lục Diệp. Đầy mũi thanh hương quanh quẩn, trong lồng ngực càng là một đoàn non mềm như mặt nước.
Lục Diệp đều ngơ ngác.
Thủy Tiên cũng chẳng khá hơn là bao. Chờ kịp phản ứng, nàng hơi đỏ mặt, vội vàng nói: “Đắc tội, đạo hữu!” Một bàn tay thuận thế liền quấn lên cổ Lục Diệp, tay kia bắt lấy y phục của hắn, cố gắng cố định bản thân trên người Lục Diệp. Sự cấp bách làm quyền, so với việc bị ném đi ném lại một cách chẳng có chút hình tượng nào, có lẽ còn không ngừng va chạm với những người khác, nàng thà cứ thế này mà ở lại.
Trong không gian Quỷ kiệu, hỗn loạn tưng bừng. Chỉ có bên Lục Diệp yên ổn như núi! Không chỉ có trái ôm phải ấp, trong ngực còn có một người, nhất là tư thế Thủy Tiên ôm hắn, khó có thể tưởng tượng là mập mờ. Lục Diệp lập tức thần sắc nghiêm túc, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, tâm như chỉ thủy!
Bên trái eo hắn, một cục thịt bị một bàn tay nhỏ vặn lên, xoáy mạnh, nhưng Lục Diệp phảng phất chưa tỉnh.
“Lục đạo hữu, cứu ta!” Nương theo tiếng gọi ầm ĩ, Trần Lực nhe răng múa vuốt lao tới hắn. Hắn rõ ràng đã ý thức được, muốn ổn định trong sự lắc lư này, chỉ có thể mượn sức Lục Diệp. Vừa vặn lần này hắn bị ném về phía Lục Diệp. Đây là một cơ hội tốt!
Vừa mới tiến đến bên cạnh Lục Diệp, liền có hai ngọc quyền đánh ra, trúng thẳng hai hốc mắt hắn, còn có một chân ngọc đạp lên, đạp vào mặt hắn.
“Ai nha… Các…” Trần Lực kêu thảm thiết bay đi.
Bên cạnh Lục Diệp, vô luận Cửu Nhan hay Tô Uyển, lại hoặc là Thủy Tiên, đều cúi đầu, sắc mặt ửng hồng một mảng.
Sự xóc nảy không ngừng, càng diễn càng liệt.
Trọn vẹn hơn nửa canh giờ sau, tình huống quỷ dị này mới đột nhiên biến mất, bên trong Quỷ kiệu lần nữa khôi phục sự yên tĩnh như trước.
Từng bóng người lần lượt từ những vị trí khác nhau ngã xuống, ai nấy chật vật đứng dậy, tranh thủ chỉnh lý dung nhan. Đều là những nhân vật nổi tiếng, bỗng nhiên thê thảm như vậy, có phần mất thể thống.
Bên Lục Diệp, Thủy Tiên như con thỏ bị kinh hãi đứng dậy, tranh thủ sửa sang lại y phục và tóc tán loạn, đỏ mặt thấp giọng nói: “Thất lễ!” Nếu thật sự là một người không liên quan thì cũng thôi đi, nhưng Lục Diệp thế nhưng là đạo lữ của Tô Ngọc Khanh, nàng và Tô Ngọc Khanh lại có quan hệ tâm đầu ý hợp, chuyện hôm nay quay đầu nếu để Tô Ngọc Khanh biết được, nàng đều không biết nên giải thích thế nào.
“Tình thế cấp bách, Thủy Tiên sư tỷ không cần để ý.” Lục Diệp thần sắc nghiêm túc.
Bộ dáng nghiêm chỉnh của hắn cũng làm Thủy Tiên hóa giải không ít xấu hổ.
Tô Uyển giờ phút này cũng buông lỏng Lục Diệp. Nàng không giống Thủy Tiên thẹn thùng như thế, mà là thoải mái nói: “Đa tạ đạo hữu.”
Lục Diệp khẽ vuốt cằm.
Cửu Nhan đương nhiên sẽ không cùng Lục Diệp nói lời cảm tạ, chỉ là yên lặng buông lỏng hắn ra.
Lục Diệp không để lại dấu vết sờ lên eo, đau rát, nơi đó tất nhiên đã bầm tím.
Trọng Nhạc giờ phút này ngồi xổm bên cạnh Mị Ảnh trông như một đám nước chảy, dùng tay chọc chọc hắn, không có phản ứng, hắn lại chọc chọc…
Trong đám vật chất như nước chảy kia, truyền đến thanh âm yếu ớt của Mị Ảnh: “Làm gì? Ta còn chưa chết đâu.”
Trọng Nhạc cười ha ha: “Được, không chết là tốt rồi!” Hắn đứng người lên, quay đầu nhìn về phía Lục Diệp: “Lục đạo hữu, trước đó chưa từng xảy ra chuyện như vậy sao?”
Những người khác cũng đều hướng hắn trông lại.
Lục Diệp lắc đầu nói: “Chưa bao giờ có, từ khi tiến vào đây, nơi này liền an ổn đến cực điểm, biến cố như vừa rồi là lần đầu.”
“Sự tình ra khác thường tất có yêu a.” Thánh Nguyên Tử sờ lên cằm, vẻ mặt trầm tư.
Tử Cực nhịn không được liếc mắt nhìn hắn, không nói chuyện.
Mặc dù không ai biết được rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, nhưng không thể không thừa nhận, biến cố như vậy kỳ thật không phải chuyện xấu, ngược lại là chuyện tốt, bởi vì có biến hóa mới là điều mọi người hi vọng nhìn thấy. Nếu như vẫn luôn không có gì thay đổi, đó mới là tuyệt vọng. Ngay khi chư vị Nhật Chiếu đang trầm ngâm suy tư, một tiếng “kẹt kẹt” nhẹ vang lên bỗng nhiên truyền ra.
Mười đôi ánh mắt lần theo thanh âm nhìn lại, chỉ thấy cánh cửa kiệu vốn phong bế bỗng nhiên mở ra.
“Đây là lại có người mới?” Có người kinh nghi bất định.
Trước kia mỗi lần cửa kiệu mở ra đều sẽ có một người mới bị cuốn vào, chưa bao giờ có ngoại lệ, nhưng lần này cửa kiệu mở mà không thấy bóng dáng người mới đâu.
“Không đúng!” Lục Diệp chợt thần sắc chấn động, sau đó chầm chậm đứng dậy.
Cửu Nhan mắt lộ kinh ngạc thần sắc: “Sư đệ ngươi…”
Từ khi bị Quỷ kiệu trừng phạt, Lục Diệp liền không thể động đậy chút nào, cả người giống như bị giam cầm tại chỗ, trừ tu hành ra, không làm được chuyện khác, thậm chí ngay cả đứng dậy cũng không thể. Nhưng bây giờ hắn thế mà lại đứng lên, điều này hiển nhiên là lực lượng trừng phạt của Quỷ kiệu đối với hắn đã biến mất.
Lục Diệp cất bước đi về phía trước, rất nhanh liền thông suốt đi tới trước cửa kiệu, nhìn qua cánh cửa kiệu mở rộng và cảnh tượng bên ngoài, quay đầu nhìn về phía những người khác: “Chư vị, ta nghĩ chúng ta có thể đi ra rồi!”
Rất nhiều Nhật Chiếu trong lòng kỳ thật đã có phỏng đoán, bởi vì lần này cửa kiệu mở ra, chẳng những không thấy dấu chân người mới, cửa kiệu cũng không đóng lại. Đây chính là một tín hiệu rõ ràng!
Chương 2083: Không biết tinh hệ
Có thể ra ngoài rồi! Đây tuyệt đối là tin tức tốt nhất mà mọi người nghe được trong thời gian gần đây.
“Đây là Tinh Uyên sao?” Một người khẽ hỏi.
Nếu theo phỏng đoán trước đó của Lục Diệp, quỷ kiệu sẽ đưa bọn họ đến Tinh Uyên, thì nơi đây hẳn là Tinh Uyên. Có thể xuyên qua cửa kiệu nhìn ra ngoài, dường như không thấy được nơi nào đặc biệt. Tất nhiên, có lẽ điều này là do chưa điều tra kỹ lưỡng mọi mặt; nếu ra khỏi đây và cẩn thận điều tra, có thể sẽ phát hiện một vài điều khác thường chăng?
Trước khi mở cửa kiệu, mười bóng người đứng yên, không một ai hành động.
Nếu nơi này thật sự là Tinh Uyên, thì với sự xuất hiện của những cường giả như ngưu yêu trên Vạn Tượng Hải, chắc chắn sẽ không thiếu những hiểm nguy. Bất cứ ai là người đầu tiên bước ra ngoài cũng có thể gặp nguy hiểm. Mọi người đều hiểu rõ điều này, nên dù khao khát muốn xác thực, cũng không ai dám hành động. Tất cả đều là những cường giả sống không biết bao nhiêu năm, chút kiên nhẫn ấy vẫn phải có.
“Nếu các vị đạo hữu khiêm nhường như vậy, vậy cứ để mỗ đánh tiên phong đi.” Trọng Nhạc vận động gân cốt, từng bước một đi từ phía sau tới.
Hắn cũng không cố ý muốn thể hiện, chỉ là so với những người khác, thể chất Thạch tộc không nghi ngờ gì là mạnh nhất và phù hợp nhất với việc này. Hắn biết mình không thể tránh khỏi, dứt khoát chủ động đề xuất, coi như bán một cái nhân tình.
Những người khác tự nhiên không có dị nghị.
Nhưng không đợi Trọng Nhạc bước ra ngoài, từ bên trong quỷ kiệu bỗng nhiên truyền ra một luồng lực đẩy cực lớn. Chỉ trong chớp mắt, mười vị Nhật Chiếu, không có ngoại lệ, tất cả đều bị lực đẩy ấy mà thân hình không thể kiểm soát, lao thẳng về phía cửa kiệu.
Biến cố lần này khiến đám người khó hiểu, hơn nữa còn mang đến cảm giác như thể quỷ kiệu hơi mất kiên nhẫn với họ, nên đã “tống” họ ra ngoài.
Từng bóng người vội vã đứng vững thân hình, cấp tốc cảnh giới bốn phương, thần niệm cường đại bỗng nhiên lan tỏa.
Về phía Lục Diệp, hắn tự nhiên đi cùng Cửu Nhan.
Khi quay đầu nhìn quanh, hắn thấy đây là một mảnh tinh không thăm thẳm, bốn phía sao lốm đốm đầy trời. Nơi xa còn có một vầng đại nhật rọi khắp nơi. Cảm nhận bốn phương, năng lượng tinh không không quá sinh động.
Lục Diệp lập tức khẽ nhíu mày, tình huống không giống lắm với những gì hắn nghĩ.
Những người khác hiển nhiên cũng đều nhận ra, thần sắc kinh nghi.
“Quỷ kiệu biến mất rồi.” Vô Trần bỗng nhiên lên tiếng.
Một đám Nhật Chiếu lúc này mới hậu tri hậu giác nhận ra, chiếc quỷ kiệu đưa họ đến đây đã biến mất không dấu vết từ lúc nào không hay biết. Nếu không có Vô Trần nhắc nhở, quả thực không ai phát giác được.
“Tử Cực đạo hữu thấy thế nào?” Thánh Nguyên Tử quay đầu nhìn Tử Cực Đại Yêu Tôn, cất tiếng hỏi.
Tử Cực chầm chậm lắc đầu: “Mặc dù không biết đây là tinh hệ nào, nhưng tuyệt nhiên không phải Tinh Uyên!”
Thánh Nguyên Tử im lặng, hiển nhiên là đồng tình với lời Tử Cực nói. Không chỉ hắn, mà những người khác cũng nghĩ như vậy, bởi vì nếu nơi này thật sự là Tinh Uyên, ắt hẳn sẽ mang lại một cảm giác khác thường. Thế nhưng mọi người cảm nhận bốn phương, không hề phát giác bất cứ điều gì dị thường.
Phỏng đoán trước đó của Lục Diệp rõ ràng đã sai!
Việc này khiến người ta khó hiểu. Quỷ kiệu đã mất mấy tháng thời gian, từ khắp các nơi giam giữ mười cường giả này, sau đó đưa họ đến tinh hệ này rồi biến mất.
Lục Diệp cũng không nghĩ thông.
Quỷ kiệu tuyệt đối đến từ Tinh Uyên, bởi vì con ngưu yêu kia đã nhận ra quỷ kiệu. Nếu đúng như vậy, tại sao nó lại đưa họ đến đây?
Tinh hệ này có điều gì khác biệt sao?
“Đi trước một bước!” Vừa nói, Tử Cực liền cuồn cuộn yêu nguyên, lao vút về một hướng.
Nơi đây nếu không phải Tinh Uyên, vậy thì không cần ở lại lâu thêm nữa. Thân là Yêu tộc, hắn không có quá nhiều giao tình với những người khác. Hơn nữa, hắn còn có thể cảm giác được Lục Diệp đang nhìn chằm chằm hắn, tự nhiên không muốn ở lâu. Hay là về Tử Tuyền trước thì quan trọng hơn.
“Ta cũng xin cáo từ.” Vô Trần vừa nói, liền thôi động độn thuật, chọn một hướng khác.
Theo sát Vô Trần, những người khác cũng lục tục rời đi. Trong khoảng thời gian này, những ai có chút giao tình với Lục Diệp đều trao đổi âm phù ấn ký, hẹn ngày tụ họp lại ở Vạn Tượng Hải. Ngay cả Tô Uyển, người không mấy quen thuộc với Lục Diệp, cũng làm như vậy.
Rất nhanh, tại chỗ chỉ còn lại Lục Diệp, Cửu Nhan và Thủy Tiên. Thủy Tiên rõ ràng là còn có lời muốn nói với Lục Diệp, nên mới ở lại.
Lục Diệp đang định hỏi han thì bỗng lòng có cảm giác, quay đầu nhìn sang một bên: “Mị Ảnh đạo hữu vẫn còn đó sao? Ngươi không đi à?”
Hắn gần như đã quên vị Quỷ tộc tộc trưởng này, lập tức hơi đề cao cảnh giác.
Rõ ràng không phải do hắn sơ suất, mà là do Quỷ tộc tộc trưởng đã hạ thấp cảm giác tồn tại của bản thân.
“Lục đạo hữu, có muốn làm một chuyện làm ăn không?” Từ trong thân thể như nước chảy, giọng nói quái dị của Mị Ảnh truyền đến.
“Chuyện làm ăn gì?” Lục Diệp nhíu mày.
Mị Ảnh nói: “Ta biết ngươi có thù với Tử Tuyền. Dưới mắt cơ hội khó được, ta giúp ngươi đi giết Tử Cực thì thế nào?”
“Ồ? Đạo hữu tự tin đến vậy sao?” Lục Diệp hơi híp mắt lại. Tử Cực thế nhưng là Đại Yêu Tôn đứng đầu Yêu Tinh Tử Tuyền, thực lực mạnh mẽ. Mị Ảnh lại còn nói có thể giúp hắn giết Tử Cực, thái độ nhẹ nhàng bâng quơ như vậy không nghi ngờ gì đã biểu lộ sự tự tin cực lớn vào bản thân Mị Ảnh.
Bất quá nói đi thì nói lại, Quỷ tộc chuyên làm chuyện ám sát. Mị Ảnh thân là Quỷ tộc tộc trưởng, tạo nghệ trong phương diện này nhất định đã đạt tới đỉnh cao. Đối kháng chính diện, hắn chưa chắc là đối thủ của Tử Cực, nhưng nếu là đánh lén, phóng nhãn khắp tinh không tuyệt không có hắn giết không được người.
“Ta cần phải bỏ ra cái gì?” Lục Diệp hỏi.
Mị Ảnh cười ha hả nói: “Ta nghe nói đạo hữu trên tay có Chúc Bảo…”
“Đơn thuần lời đồn!” Lục Diệp nhất mực phủ nhận.
“Hắc hắc hắc…” Mị Ảnh cũng không để ý, “Đạo hữu ngày sau nếu là nghĩ thông suốt, có thể cho U Linh đưa tin cho ta, nàng biết làm sao tìm được ta.”
Vừa nói, thân ảnh vốn đã mơ hồ dần dần nhạt đi, tiếp đó triệt để tiêu tán.
Thần niệm của Lục Diệp điều tra, nhưng căn bản không thể tìm thấy bao nhiêu dấu vết.
“Hắn đi rồi!” Cửu Nhan ở một bên lên tiếng.
Lục Diệp gật gật đầu, lúc này mới nhìn về phía Thủy Tiên đang ở lại một bên: “Sư tỷ còn có chuyện gì sao?”
Thủy Tiên nói: “Ta chỉ là muốn hỏi một chút, Ngọc Khanh tỷ tỷ hiện tại thế nào.”
Đối với những người khác ít nhiều cũng ở trong quỷ kiệu chờ đợi một đoạn thời gian, Thủy Tiên không nghi ngờ gì là xui xẻo nhất. Nàng vừa mới bị bắt vào quỷ kiệu liền bị đưa đến đây.
Vừa rồi nàng đều chưa kịp hỏi thăm tình huống của Tô Ngọc Khanh.
Lục Diệp lúc này đem hiện trạng của Tô Ngọc Khanh cáo tri, Thủy Tiên hớn hở nói: “Thì ra là thế, vậy ta ngày sau nếu muốn tìm Ngọc Khanh tỷ tỷ, đi Vạn Tượng Hải là được phải không?”
“Vâng, Vạn Tượng Hải bên đó có Trùng Đạo trực tiếp liên thông với Cửu Châu. Dù Ngọc Khanh ở lại Phương Thốn Sơn hay tọa trấn Phương Thốn Đảo, đạo hữu tìm nàng đều sẽ rất tiện lợi.”
“Vậy thì tốt rồi.” Thủy Tiên an tĩnh đứng tại đó, ngón tay vuốt vuốt một chòm tóc, sắc mặt hơi có chút đỏ lên, bỗng nhiên truyền âm nói: “Chuyện lúc trước xin đừng để Ngọc Khanh tỷ tỷ biết, tuy nói đối với nàng giấu diếm là không đúng, nhưng là có một số việc…”
Lục Diệp ngầm hiểu, chớp mắt mấy cái về phía nàng, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc: “Trước đó đã xảy ra chuyện gì sao?”
Thủy Tiên cười một tiếng, nhẹ nhàng thi lễ: “Vậy thì, ta cáo từ trước!”
Thủy Tiên rời đi, Lục Diệp nhìn về phía Cửu Nhan: “Chúng ta cũng đi thôi.”
Cửu Nhan không nói, chỉ gật gật đầu.
“Sư tỷ biết đây là tinh hệ nào không?” Lục Diệp hỏi.
“Không rõ, phải tìm người tìm hiểu.” Mặc dù Cửu Nhan từng xông xáo qua không ít tinh hệ, nhưng nơi này nàng chưa từng tới. Chỉ nhìn từ các tinh tượng bốn phía, đây chính là một nơi xa lạ.
Bất quá mặc kệ ở tinh hệ nào, chỉ cần tìm hiểu rõ ràng vị trí, trở về Vạn Tượng Hải vẫn không có vấn đề.
Hai người tùy ý chọn một phương vị, Lục Diệp tế ra Tinh Chu của mình để khống chế, một đường tiến lên.
Gần nửa ngày sau, ngay tại lúc Lục Diệp đang khống chế Tinh Chu, bỗng nhiên cảm giác Cửu Nhan giật giật y phục của mình.
“Nhìn bên kia!”
Lục Diệp theo tiếng gọi nhìn lại, khẽ chau mày, lúc này đổi hướng lao về phía bên kia.
Rất nhanh đã tới địa phương.
Đưa mắt nhìn lại, cả một mảnh tinh không rộng lớn này tràn đầy bừa bộn sau đại chiến, thậm chí có những phù lục lớn nhỏ phiêu phù ở bốn phía.
Nơi này rõ ràng là một chiến trường, mà quy mô cực lớn. Nơi đây có lẽ từng có một Giới Vực, chỉ bất quá vì trận đại chiến này, ngay cả Giới Vực cũng vỡ nát, chỉ còn lại những phù lục này.
Lục Diệp và Cửu Nhan liếc nhau, đều đầy mặt kinh ngạc.
Trong tinh không không phải là không có chiến tranh, trái lại, loại chuyện này rất phổ biến, nhưng chiến trường quy mô như vậy cũng rất ít gặp.
Một trận chiến có thể phá nát một Giới Vực, mức độ khốc liệt tuyệt đối vượt quá tưởng tượng.
Trên chiến trường không những lưu lại hài cốt Giới Vực, còn có vô số hài cốt chiến hạm. Chỉ từ những hài cốt chiến hạm này mà xem, có rất nhiều chiếc rõ ràng đều là chiến hạm cấp Nhật Chiếu!
Phải biết loại chiến hạm này chi phí cực kỳ cao. Năm đó khi đại quân Tử Tuyền tiến công Cửu Châu, cũng chỉ từng xuất động một chiếc chiến hạm như vậy thôi. Ngoài ra, trên chiến trường còn lưu lại nhiều nhất là một loại hài cốt có tạo hình kỳ lạ khác. Những hài cốt này có hình thú, cũng có hình người, đại đa số đều cao lớn không gì sánh được.
Lục Diệp chăm chú nhìn một bộ hài cốt thoạt nhìn như một đầu cự lang trôi nổi qua trước mặt, mày nhăn lại.
Không nhìn lầm, đây là Yển Giáp!
Hơn nữa bộ Yển Giáp này phẩm chất rất cao, cũng không biết đã trải qua dạng chiến đấu gì mà toàn bộ Yển Giáp đều rách tung tóe. Bên trong Yển Giáp, tại một vị trí nào đó, có một đoàn vết máu lớn.
Cửu Nhan thần sắc khẽ động, nhiếp bộ Yển Giáp kia qua, đưa tay vào một vị trí nào đó của Yển Giáp, thế mà từ đó lấy ra một bộ thi thể lạnh băng.
Thoạt nhìn là hình dáng một Nhân tộc, chỗ ngực có một lỗ thủng, đây cũng là vết thương chí mạng.
“Đây là… Nhật Chiếu!”
Cứ việc tu sĩ này đã chết không biết bao lâu, nhưng dưới thủ đoạn của Cửu Nhan, vẫn tinh tường phán định ra nội tình khi còn sống của đối phương.
Điều này càng chứng minh mức độ khốc liệt của chiến trường này. Thế mà ngay cả Nhật Chiếu cũng chết trận.
Lục Diệp lại hút tới một bộ Yển Giáp rách rưới khác, từ đó tìm ra một thi thể Nguyệt Dao.
Hai người dò xét hồi lâu, phát hiện nơi đây cũng không để lại cái gì có giá trị manh mối.
“Sư tỷ, có từng nghe nói tinh hệ nào, nổi tiếng với việc khống chế Yển Giáp trên đời không?” Lục Diệp mở miệng hỏi.
Yển Giáp là ngoại đạo. Trong tinh không có lưu phái này, chỉ bất quá vẫn luôn không tính mạnh. Cho nên Lục Diệp cảm thấy rất kỳ quái, trên mảnh chiến trường này, tại sao lại có nhiều tu sĩ mặc Yển Giáp chiến tử như vậy, thậm chí còn có mấy vị Nhật Chiếu? Một vị Nhật Chiếu có thể mặc Yển Giáp trên người, chắc chắn không phải bình thường.
Nơi đây rốt cuộc là tinh hệ nào?
“Chưa từng nghe nói.” Cửu Nhan lắc đầu, “Bất quá tinh không rộng lớn, có một ít thứ chúng ta không biết cũng không kỳ quái.”
Lục Diệp gật gật đầu, bỗng nhiên quay đầu nhìn về một phương vị: “Có người đến!”
Vừa vặn hắn muốn tìm người tìm hiểu một chút tình báo…
Chương 2084: Tinh Uyên tàn phá bừa bãi
Một chiếc chiến hạm xuất hiện. Nhìn theo hướng nó tiến đến, mục đích hẳn là mảnh chiến trường còn sót lại này. Lục Diệp quan sát sơ qua, phát hiện đó chỉ là một chiếc chiến hạm cấp Nguyệt Dao, lập tức cùng Cửu Nhan bay về phía đối phương.
Cả hai không hề che giấu khí tức Nhật Chiếu của mình, hiển lộ rõ ràng.
Trong chiến hạm đang chầm chậm đến gần phía này, chợt có tiếng người hoảng sợ vang lên: “Có hai cỗ khí tức cường đại đang tiếp cận, cường độ của khí tức này… Là Thần cảnh!”
“Tại sao nơi này lại có Thần cảnh?”
“Không hay rồi, nhất định là những quái vật Tinh Uyên đáng ghét kia!”
“Chạy mau!”
…
“Bọn họ chạy cái gì?” Lục Diệp nhìn chiến hạm đột nhiên đổi hướng, rõ ràng muốn bỏ chạy, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
Cửu Nhan phỏng đoán: “Sợ là đã xem chúng ta thành địch nhân?”
Cũng chỉ có lời giải thích này. Lục Diệp bất đắc dĩ, vừa truyền âm biểu thị mình không có địch ý, vừa cấp tốc lao theo hướng chiến hạm đang bỏ chạy.
Chiếc chiến hạm kia dù đã toàn lực tăng tốc, nhưng làm sao có thể thoát khỏi hai người hắn và Cửu Nhan? Chỉ trong chốc lát, nó đã bị đuổi kịp. Tuy nhiên, các tu sĩ trong chiến hạm không dễ dàng tin vào truyền âm của hắn. Khi hắn và Cửu Nhan đến gần, họ không ngừng thôi động thế công công kích, nhưng cũng chẳng làm nên chuyện gì.
Chỉ lát sau, hai người đã chặn đường trước chiến hạm. Vốn nghĩ rằng như vậy có thể buộc đối phương dừng lại, nhưng đối phương lại bất ngờ không giảm tốc độ mà đâm thẳng tới, rất có ý định muốn cùng bọn họ ngọc đá cùng vỡ. Lần này nếu đâm thật, hắn và Cửu Nhan sẽ không sao, nhưng chiếc chiến hạm này chắc chắn bị hư hại.
“Thật là phiền phức!” Lục Diệp thở dài một tiếng, thân hình lướt lên, bay đến bên ngoài lớp phòng hộ của chiến hạm, đưa tay một chưởng nhẹ nhàng ấn xuống. Trong nháy mắt pháp lực phun trào, lớp phòng hộ của chiến hạm liền ầm vang vỡ nát. Hắn bay xuống, đứng trên boong thuyền.
Một thân ảnh tráng kiện bỗng nhiên thoát ra từ trong khoang. Thân ảnh ấy cao lớn thon dài, góc cạnh rõ ràng, hiển nhiên là một con yển giáp hình báo. Bên trong yển giáp lúc này truyền đến dao động lực lượng cực kỳ cuồng bạo. Vừa hiện thân, nó đã vồ giết tới Lục Diệp, một tiếng gầm giận dữ từ bên trong yển giáp truyền ra: “Cùng chết đi!”
Tự bạo! Lục Diệp hơi nhướng mày.
Tất cả yển giáp đều có thể tự bạo. Đây là thủ đoạn mà mỗi Yển Sư khi luyện chế yển giáp đều sẽ dung nhập, cũng là đòn đánh cược cuối cùng của Yển Sư khi đối địch. Dao động lực lượng từ bên trong yển giáp này truyền tới, bất ngờ đã đạt đến cấp độ Nguyệt Dao đỉnh phong. Hiển nhiên đối phương biết mình không phải là đối thủ, chuẩn bị dùng điều này kéo Lục Diệp chết cùng. Chỉ là… Thù gì oán gì đây? Lục Diệp chỉ đến để tìm hiểu tin tức, vậy mà lại gặp đối phương tự bạo tấn công.
Một cánh tay ngọc đột nhiên từ sau lưng Lục Diệp vươn ra, nhẹ nhàng ấn lên đầu con báo kia. Toàn thân pháp lực của Cửu Nhan như thủy triều hung mãnh bành trướng. Chỉ trong mấy hơi thở, lực lượng cuồng bạo bên trong yển giáp báo liền chầm chậm tiêu tán.
“Giết!” Lại một tiếng gầm giận dữ truyền ra. Từ từng vị trí trên chiến hạm, bỗng nhiên lộ ra từng lỗ hổng. Từ trong những lỗ hổng đó, từng bóng người lần lượt thoát ra, mỗi cái đều là yển giáp tạo hình kỳ lạ, bốn phương tám hướng vọt tới vị trí của Lục Diệp và Cửu Nhan.
Lục Diệp rất đỗi nổi nóng, đưa tay liền theo bản năng nắm lấy Bàn Sơn Đao. Nhưng chỉ cảm nhận một chút, hắn không khỏi nhíu mày, bởi vì những yển giáp xông tới này tuy số lượng rất nhiều, nhưng thực lực đều chẳng ra sao cả.
Trên toàn bộ chiến hạm, mạnh nhất chính là con yển giáp báo đã bị Cửu Nhan chế ngự kia. Các yển giáp khác, khí tức mạnh nhất toát ra cũng chỉ ở cấp Tinh Tú, thậm chí nhiều hơn chỉ ở cấp Thần Hải… Yển giáp trình độ này, dù số lượng có nhiều, hắn cũng có thể một đao phá tan.
“Dừng tay, tất cả dừng tay!” Con yển giáp hình báo kia bỗng nhiên quát chói tai. Hắn hiển nhiên có uy vọng không nhỏ, khi hắn ra lệnh một tiếng, rất nhiều yển giáp đang khí thế hùng hổ vồ giết tới liền nhao nhao dừng lại.
Lục Diệp thở dài một tiếng, nhìn con yển giáp báo này: “Bây giờ có thể nói chuyện đàng hoàng rồi chứ?”
Cửu Nhan rút tay lùi lại, bay đến bên cạnh Lục Diệp đứng vững.
Con yển giáp báo kia không nói gì, chỉ dùng đôi con ngươi đỏ tươi kinh nghi bất định đánh giá Lục Diệp và Cửu Nhan. Mãi lâu sau, nó mới thôi động pháp lực. Trong tiếng lốp bốp vang lên, yển giáp cao lớn thon dài kia trong chớp mắt liền hóa thành từng mảnh giáp phiến nhỏ bé, nhanh chóng chồng chất rồi biến mất. Tại vị trí ban đầu của yển giáp, lộ ra một người trẻ tuổi có mái tóc trắng như tuyết, làn da trắng nõn.
Người trẻ tuổi kia thoạt nhìn là Nhân tộc, nhưng trên khuôn mặt trắng nõn có mấy đạo đường vân kỳ lạ, giống như thú văn. Trên người hắn còn có yêu khí rõ ràng, vì vậy hẳn là một Yêu tộc. Hắn chầm chậm mở miệng nói: “Hai vị đại nhân… Không phải tới từ Tinh Uyên?”
Lục Diệp vốn còn đang dò xét hắn, nghe thấy lời ấy, con ngươi bỗng nhiên co rụt lại: “Ngươi nói cái gì?” Chuyện Tinh Uyên, cho đến bây giờ, chỉ có mười mấy người biết được. Vì vậy, Lục Diệp tuyệt đối không ngờ lại nghe người khác nhắc đến Tinh Uyên ở đây.
Một bên Cửu Nhan thần sắc cũng khẽ động. Người trẻ tuổi lại phảng phất không nghe thấy hắn, chỉ nhìn từ trên xuống dưới Lục Diệp, thần niệm quét qua. Mãi lâu sau, hắn mới mở miệng: “Quả nhiên, hai vị đại nhân không phải những quái vật Tinh Uyên kia, trên người các ngươi không có loại khí tức đó!”
Khí tức… Lục Diệp trong lòng khẽ động, bỗng nhiên nhớ tới: trên Vạn Tượng Hải, ba cường giả từ trong vòng xoáy đỏ đi ra, trên người quả thật có một cỗ khí tức đặc biệt. Đó là một loại khí tức cuồng bạo, cực kỳ tà ác. Hắn ổn định lại tâm thần, mở miệng nói: “Ngươi là từ đâu biết Tinh Uyên?”
“Từ đâu ư?” Người trẻ tuổi sửng sốt một chút, chợt cười khổ: “Quái vật Tinh Uyên tàn phá tinh không, bây giờ còn ai không biết sao? Nơi đó chính là một mảnh chiến trường Tinh Uyên còn sót lại!”
Hắn chỉ về phía sau lưng Lục Diệp.
Lục Diệp quay đầu nhìn lại, phát hiện hắn chỉ đúng mảnh chiến trường mà hắn và Cửu Nhan đã thấy trước đó. Thế nhưng… Quái vật Tinh Uyên tàn phá tinh không? Chuyện này bắt đầu từ đâu? Ba quái vật Tinh Uyên xuất hiện trên Vạn Tượng Hải hẳn là đều đã chết mới đúng. Thế mà ý trong lời của đối phương lại như thể đây là chuyện mà tất cả mọi người đều biết.
Chẳng lẽ… Từ khi hắn và Cửu Nhan đình trệ quỷ kiệu, đã qua rất nhiều năm rồi? Nhưng không đến mức đó, rõ ràng chỉ là mấy tháng mà thôi. Mấy tháng, dù biến hóa trong tinh không có lớn đến mấy cũng không thể đạt đến trình độ này.
Hắn nghi hoặc, còn người trẻ tuổi đối diện lại càng nghi hoặc hơn: “Hai vị đại nhân đã là cường giả Thần cảnh, vì sao lại hoàn toàn không biết gì về những chuyện này?”
“Thần cảnh?” Lục Diệp càng thêm mù mịt. Thần cảnh lại là cảnh giới gì? Hắn thế mà chưa từng nghe nói qua.
Suy nghĩ một chút, hắn mở miệng nói: “Sư tỷ đệ hai người chúng ta vẫn luôn bế quan tu hành trong một hoang tinh nào đó, đã mấy trăm năm không hỏi thế, cho đến mấy ngày trước đây mới vừa xuất quan. Vì vậy, đối với thế cục hiện tại trong tinh không cũng không minh bạch. Đạo hữu có thể vì hai ta giải hoặc một hai?”
Nghe hắn nói vậy, người trẻ tuổi mới chợt hiểu ra: “Thì ra là thế!”
Đã xác định Lục Diệp hai người không phải quái vật Tinh Uyên, các Yển Sư khác vây quanh bốn phía cũng đều thả lỏng. Lát sau, trong khoang chiến hạm, Lục Diệp và Cửu Nhan được nhiệt tình chiêu đãi. Hai cường giả Thần cảnh, đặt ở đâu cũng đều đáng được tôn kính.
Dưới lời kể của người trẻ tuổi kia, Lục Diệp và Cửu Nhan dần dần hiểu rõ một chút tình báo.
Xuất thân của đối phương giống như Lục Diệp nghĩ, là Yêu tộc. Bởi vì sinh ra xếp hạng thứ năm, nên tự xưng Báo Ngũ.
Theo lời hắn nói, kiếp nạn trong tinh không bắt đầu từ một ngày cách đây ba trăm năm. Ban sơ thế nhân chỉ coi là một trùng đạo mới sinh ra, ai ngờ, vòng xoáy đỏ không giống lắm với trùng đạo bình thường kia, lại liên thông một nơi gọi Tinh Uyên.
Sau khi trùng đạo sinh ra, không ngừng có những tồn tại quái dị xông vào vùng tinh không này. Bọn chúng mỗi một cái đều vô cùng cường đại, bất kỳ một Tinh Uyên khách đến thăm nào cũng có bản lĩnh vượt cấp giết địch, gần như có thể dùng cùng giai vô địch để hình dung bọn chúng.
Bọn chúng đã mang đến tai họa thật lớn cho vùng tinh không này. Từng giới vực vì bọn chúng đến mà sinh linh đồ thán, sinh cơ diệt tuyệt. Nơi bọn chúng đi qua là vô tận tử vong và giết chóc.
Các đại thế lực rất nhanh nhận ra sự bất ổn, các phương cường giả nhao nhao liên kết, bắt đầu một trận truy kích và tiêu diệt nhằm vào các Tinh Uyên khách đến thăm. Lần hành động này kéo dài trọn vẹn gần trăm năm, không biết bao nhiêu cường giả vì vậy mà vong, cũng không biết đã tiêu hao bao nhiêu bảo vật, lúc này mới rốt cục đem những Tinh Uyên khách đến thăm xông vào kia đuổi tận giết tuyệt.
Nhưng sự việc cũng không kết thúc, bởi vì trong quá trình truy diệt, lại có càng nhiều Tinh Uyên khách đến thăm thông qua trùng đạo màu đỏ kia xông tới. Một chút thế lực đỉnh tiêm liên thủ, liền bố trí phòng tuyến gần trùng đạo này để phòng hoạn chưa xảy ra. Mà trong khoảng thời gian đó, lại có thêm mấy trùng đạo liên thông Tinh Uyên được mở ra tại khắp nơi trong tinh không. Hiện nay, đã ba trăm năm trôi qua kể từ khi trùng đạo Tinh Uyên đầu tiên sinh ra, trong tinh không liên thông Tinh Uyên đã có hơn mười chỗ trùng đạo. Mỗi một vị trí trùng đạo Tinh Uyên đều là một chiến trường, đều có vô số tu sĩ tụ tập trấn thủ, bởi vì ba trăm năm tử vong và giết chóc đã chứng minh một sự việc: nếu không ngăn những quái vật Tinh Uyên kia lại bên trong trùng đạo, vậy bọn chúng chắc chắn sẽ mang tới hủy diệt cho tinh không.
“Mảnh chiến trường còn sót lại kia đã từng có một trùng đạo Tinh Uyên, bất quá về sau biến mất, cho nên các tu sĩ trấn thủ ở đó đều chuyển đi nơi khác. Lần này chúng ta tới, chủ yếu là muốn thu thập một chút hài cốt có thể dùng, nhiều năm chiến tranh khiến vật tư bên phòng tuyến có chút căng thẳng.”
“Trùng đạo Tinh Uyên đó làm sao biến mất?” Lục Diệp hỏi.
Báo Ngũ lắc đầu: “Ta không rõ lắm. Ta chỉ là Linh cảnh, hơn nữa mới tấn thăng không được bao lâu. Những bí mật này có lẽ chỉ có các cường giả Thần cảnh bọn họ mới rõ.”
Nghe hắn nói nhiều như vậy, Lục Diệp cũng nhìn rõ một chút mấu chốt. Trong miệng hắn, Linh cảnh tương ứng với Nguyệt Dao mà hắn biết, còn Thần cảnh thì tương ứng với Nhật Chiếu.
“Hai vị đại nhân còn có gì muốn hỏi sao?”
Lục Diệp nói: “Vạn Tượng Hải… Nghe nói qua sao?”
Báo Ngũ chầm chậm lắc đầu: “Chưa từng nghe nói.”
“Luân Hồi Thụ đâu?”
“Cũng không có… Đại nhân nói chẳng lẽ là Sinh Mệnh Cổ Thụ?”
“Không phải.” Lục Diệp một trái tim thẳng hướng chìm xuống. Nếu như nói Báo Ngũ chưa nghe nói qua Vạn Tượng Hải thì cũng được thôi. Vạn Tượng Hải tuy nổi danh, thế nhưng còn chưa đến mức phóng nhãn tinh không chúng sinh đều biết. Nhưng hắn thế mà chưa nghe nói qua Luân Hồi Thụ! Điều này không nên, Báo Ngũ dù sao cũng là một Nguyệt Dao.
Linh cảnh, Thần cảnh, ba trăm năm trước trùng đạo Tinh Uyên xuất hiện, hiện nay toàn bộ tinh không một mảnh tàn lụi, trọn vẹn mười mấy nơi trùng đạo Tinh Uyên, mỗi một chỗ đều là chiến trường. Tất cả những dấu hiệu này đều biểu lộ một sự việc.
“Có tinh đồ quanh đây không?” Lục Diệp an định tâm thần, mở miệng hỏi.
“Có.” Báo Ngũ vội vàng lấy ra một vật, đưa cho Lục Diệp: “Nơi này bao gồm tinh đồ của hơn trăm tinh hệ phụ cận.”