Chương 1991: Thông minh Mang Nãng

Chỉ trong một cái đối mặt, Nhật Chiếu của Trùng tộc và Tam Nhãn tộc cường đại đã tử vong tại chỗ. Dù Mộ Tình biết kim quang kia có uy năng khủng bố, dường như có hiệu quả phong cấm cực kỳ mạnh mẽ, nhưng khả năng sát phạt đáng sợ của Lục Diệp vẫn khiến nàng kinh hãi. Nếu không tận mắt chứng kiến, thực sự khó mà tin được một kẻ vừa mới tấn thăng Nhật Chiếu, ngay cả cảnh giới cũng chưa vững chắc, lại có thủ đoạn ngang ngược đến vậy.

Thế nên, khi Lục Diệp giết xong hai tên Nhật Chiếu kia rồi quay đầu nhìn về phía nàng, Mộ Tình không chút do dự. Toàn thân nàng bỗng tuôn ra một tầng huyết vụ, không rõ nàng đã thôi thúc bí thuật gì mà cả người hóa thành một đạo cầu vồng, cấp tốc bỏ chạy về phía xa. Khoảnh khắc đó, nàng cảm nhận được sát cơ lạnh lẽo từ ánh mắt của Lục Diệp.

Nàng phản ứng quả quyết như vậy cũng khiến Lục Diệp có chút ngạc nhiên. Hắn chỉ nhìn thoáng qua hướng nàng bỏ chạy rồi thu ánh mắt lại. Chuyện Vạn Tượng Hải hãy tính sau, ưu tiên hàng đầu bây giờ là Vô Tướng cung!

“Không có sao chứ?” Lục Diệp nhìn về phía Loan Hiểu Nga và Yên Miểu.

Cả hai nữ đều lắc đầu. Dù trước đây giao chiến với Mộ Tình, hay vừa rồi đối đầu với Trùng tộc và Tam Nhãn tộc, các nàng chỉ chịu chút thương tích nhỏ, không đáng ngại.

“Mã Bân tiền bối ở đâu?” Lục Diệp hỏi.

Vạn Tượng Hải rộng lớn như vậy bây giờ hỗn loạn tột độ, khắp nơi là động tĩnh giao tranh và dư chấn, nhưng hắn lại không cảm nhận được khí tức của Mã Bân. Điều này hiển nhiên có chút bất thường. Mã Bân dù sao cũng là Nhật Chiếu, cho dù thương thế chưa lành, chỉ cần động thủ với người khác, chắc chắn sẽ bộc lộ khí tức. Trừ phi lão không còn ở Vạn Tượng Hải nữa.

Yên Miểu nói: “Khi người của Vô Tướng cung xuất hiện trước đây, Mạc Vấn Lễ tiến lên nghênh chiến, Hắc Vân bỏ chạy, Mã Bân sư huynh đã đuổi theo.”

Lục Diệp nghe vậy ngạc nhiên. Vị lão tiền bối Tiền Cửu Châu này sát tâm vẫn nặng thật. Rõ ràng trạng thái bản thân chẳng ra sao cả, vậy mà vẫn đuổi theo giết người khác. Bất quá, nếu lão đã làm vậy, vậy khẳng định là trong lòng đã tính toán kỹ càng.

Lục Diệp gật đầu, quay đầu nhìn quanh, xác định vị trí hiện tại. Tâm niệm vừa động, liền cất lời: “Hai vị sư tỷ, nơi đây cách Tứ Phương đảo không xa, phiền hai vị tới đó chiếu cố một chút.”

Tứ Phương đảo không có Nhật Chiếu tọa trấn. Hơn nữa, linh đảo họ đang chiếm giữ chính là Bách Việt năm đó, chắc chắn sẽ bị Vô Tướng cung để mắt tới. Nếu không có Nhật Chiếu ra tay thì không sao, với nội tình của Tứ Phương đảo, họ miễn cưỡng có thể cố thủ một hồi, nhưng một khi có Nhật Chiếu ra tay, Tứ Phương đảo nhất định khó có thể chống cự. Tứ Phương đảo và Tam Giới đảo từ trước đến nay quan hệ không tệ, mấy vị Nguyệt Dao trấn thủ nơi đó đã nhiều lần âm thầm giúp đỡ Lục Diệp. Hôm nay gặp khó khăn, đương nhiên không thể ngồi yên bỏ mặc.

Loan Hiểu Nga và Yên Miểu khẽ gật đầu, không chần chừ, liền bay về hướng Tứ Phương đảo. Lục Diệp bên này thì tiếp tục nắm tay Hoa Từ, bay về một hướng khác. Tỳ Hưu thú sủng trong lòng nàng đã không thấy bóng dáng, hiển nhiên là bị nàng ném vào Vạn Tượng Hải để thôn phệ nước biển.

Khi bay lượn, Lục Diệp cúi đầu nhìn xuống, lờ mờ nhìn thấy trên mặt biển, thú sủng kia đang bám sát phía sau hắn. Tốc độ không thể sánh bằng hắn, nhưng chỉ cần hắn mang theo Hoa Từ, tiểu gia hỏa này liền có thể tự tìm đến, nên không cần lo lắng nó sẽ chạy mất.

Toàn bộ Vạn Tượng Hải, trên các linh đảo lớn có rất nhiều thế lực san sát, nhưng có thể khiến Lục Diệp để ý, ngoài bản đảo ra, chỉ có hai nơi. Một là Tứ Phương đảo nơi Loan Hiểu Nga và Yên Miểu sắp đến, và nơi còn lại là Ngũ Sắc đảo của Mang Nãng. Thời kỳ phát triển sơ khai nhất của Tam Giới đảo, từng gặp khốn cảnh lớn lao, Mang Nãng là người đầu tiên thể hiện sự ủng hộ toàn lực, mở phân hội Ngũ Sắc thương hội trên Tam Giới đảo. Một linh đảo cấp đỉnh như Ngũ Sắc đảo, Vô Tướng cung không thể nào bỏ qua, nên bây giờ không rõ cục diện ra sao. Nhưng Lục Diệp có thể cảm giác được, từ hướng Ngũ Sắc đảo, có khí tức Nhật Chiếu đang tùy tiện trương dương.

Vô Tướng cung bỗng nhiên xâm lấn Vạn Tượng Hải, không ai kịp chuẩn bị. Mấu chốt là lần này bọn chúng tới quá nhiều Nhật Chiếu, hơn nữa thời cơ quá xảo diệu, đúng lúc Tam Giới đảo đang bộc phát xung đột. Năm vị Nhật Chiếu trấn thủ đều bị Tam Giới đảo kềm chế sự chú ý, trong đó ba vị tử trận, hai vị bị phân tâm, khó lòng ứng phó, chính điều này đã dẫn đến việc Vô Tướng cung xâm lấn thuận lợi. Nếu là bình thường, khi cửa ngõ mở toang như vậy, Nguyên Đốc và những người khác hoàn toàn có thể tranh thủ thời gian xử lý dứt điểm, không cho Vô Tướng cung cơ hội xâm lấn.

Khi Lục Diệp đến Ngũ Sắc đảo, nơi đây bị bao phủ bởi một màn sầu vân thảm vụ, khắp nơi là tiếng kêu rên. Kiến trúc trên toàn Ngũ Sắc đảo sụp đổ từng mảng lớn, vô số tu sĩ chết thảm tại chỗ, khắp nơi bộc phát tranh đấu kịch liệt, hiển nhiên là tu sĩ Ngũ Sắc đảo đang ngoan cường chống cự. Sắc mặt Lục Diệp âm trầm, vì hắn không phát giác được khí tức của Mang Nãng.

Trên đảo lại có không ít Nguyệt Dao, nhưng những Nguyệt Dao kia khí tức ngang ngược bạo ngược, rõ ràng đều xuất thân từ Vô Tướng cung. Lục Diệp vừa đến, một đạo thần niệm đã rơi trên người hắn, ngay sau đó, một giọng nói trầm thấp vang lên: “Rốt cục có thể hoạt động gân cốt rồi!” Cùng với tiếng nói đó, một bóng người từ sâu trong Ngũ Sắc đảo lướt ra, hiển nhiên là vị Nhật Chiếu của Vô Tướng cung phụ trách dẫn đội đến Ngũ Sắc đảo này.

Lục Diệp ngước mắt nhìn lên, một gã tráng hán thân hình vạm vỡ, ngang ngược hiện rõ trong tầm mắt hắn. Gã này vóc dáng không cao, nhưng toàn thân lại cho người ta cảm giác cực kỳ rắn chắc. Hơn nữa, chỉ riêng về mức độ khí tức hùng hồn, Lục Diệp tự thấy mình không bằng đối phương. Mới vừa tấn thăng Nhật Chiếu, Lục Diệp cũng khó phán đoán đối phương rốt cuộc là cấp độ gì, mơ hồ ước chừng, kẻ tới ít nhất cũng là Nhật Chiếu trung kỳ. Hơn nữa, nhìn hình thể và mức độ khí huyết bành trướng của đối phương, rõ ràng là tu luyện thể tu. Thoạt nhìn giống một Nhân tộc, còn thực hư thế nào thì không rõ. Trên đời này có rất nhiều chủng tộc bề ngoài tương tự Nhân tộc, nhưng thực tế lại không phải.

Hắn dẫn đội tới đây, phụ trách cướp bóc vật tư Ngũ Sắc đảo, căn bản không gặp được đối thủ nào ra hồn, quả thực vô cùng buồn tẻ. Có thể nói, Lục Diệp đến rất đúng lúc.

Cảm nhận một chút, tráng hán này hơi nhướng mày, lộ ra vẻ bất mãn: “Cái gì vậy? Tên tiểu gia hỏa mới tấn thăng Nhật Chiếu chưa được bao lâu!” Vừa nói vừa giơ nắm đấm của mình lên: “Một quyền đánh nổ ngươi!”

Lục Diệp chỉ lẳng lặng nhìn hắn, làm ngơ trước sự phách lối của đối phương. Cho đến khi tráng hán này tiến vào phạm vi trăm trượng quanh hắn, hắn mới đột nhiên vỗ nhẹ vào eo Hoa Từ. Khoảnh khắc kế tiếp, một vệt kim quang bắn ra từ Tỳ Hưu trong lòng Hoa Từ. Trên đường đến đây, năng lượng tiêu hao của Tỳ Hưu đã được bổ sung, nó lại trở về bên cạnh Hoa Từ.

Khoảng cách trăm trượng, trong nháy mắt đã bị rút ngắn. Vẻ phách lối ngông cuồng của tráng hán biến thành kinh ngạc. Thân hình hắn dưới đà quán tính, không thể kiểm soát giữa không trung, lao thẳng đến trước mặt Lục Diệp. Sau đó hắn liền thấy Lục Diệp dựng lên một thanh trường đao, trên lưỡi đao toát ra hàn quang tùy ý. Cảnh tượng này, tựa như chính hắn chủ động lao vào Bàn Sơn Đao vậy. Tráng hán liều mạng muốn tránh né, nhưng pháp lực trong cơ thể căn bản không thể thôi động. Trong lúc biến cố bất ngờ, khiến hắn trực tiếp đâm vào mũi Bàn Sơn Đao. Thân đao cắm sâu ba tấc vào da thịt, máu tươi chảy ròng ròng.

Lục Diệp nhíu mày, thầm kinh ngạc về thể phách cường hãn của gã này. Dù hắn không hề dùng chút lực nào, nhưng theo hắn tấn thăng Nhật Chiếu, phẩm chất của Bàn Sơn Đao cũng đã tăng lên rất nhiều. Trước đó, chém giết tên Nhật Chiếu Trùng tộc cũng không tốn quá nhiều khí lực. Cường độ thể phách của kẻ trước mắt này, lại còn cứng cỏi hơn cả giáp xác của Trùng tộc trước đó. Trên tay bỗng nhiên dùng lực một chút, Bàn Sơn Đao lúc này mới xuyên thấu cơ thể gã.

Đau đớn kịch liệt khiến tráng hán biểu lộ dữ tợn, hai con ngươi tràn đầy tơ máu. Hắn không biết rốt cuộc kim quang kia là thứ gì, nhưng giờ phút này khí huyết và pháp lực đều bị giam cầm, hoàn toàn thành thịt cá trên thớt, cảnh ngộ như thế khiến hắn cảm thấy sợ hãi. Lúc này hắn mới biết, một kẻ mới tấn thăng Nhật Chiếu dám đến tìm mình là vì có đòn sát thủ. May mà hắn cũng không ngu ngốc đần độn. Pháp lực và khí huyết đều không thể thôi động, lúc này hắn liền muốn thôi động hồn lực.

Lục Diệp đã rút Bàn Sơn Đao ra, sau đó một cước đạp tới hắn. Mấy lần liên thủ với Hoa Từ, hắn đã phát hiện một vấn đề. Đó chính là uy năng của bảo tiền không phải không có sơ hở. Sơ hở này chính là hồn lực, kim quang của bảo tiền không thể phong cấm hồn lực của Nhật Chiếu. Hồn lực của Nhật Chiếu cường đại đến mức nào, có thể nói phi Nhật Chiếu căn bản không thể ngăn cản. Bản thân Lục Diệp cũng không quá lo lắng, dù gặp phải Nhật Chiếu có tu vi cao hơn mình, hắn có Thất Thải Thần Liên vững chắc thần hồn, chỉ cần không gặp phải xung kích quá lớn cũng sẽ không có nguy hiểm gì, nhưng Hoa Từ thì không giống vậy. Với tu vi Nguyệt Dao của nàng, một khi bị hồn lực của Nhật Chiếu xung kích, cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp gì. Chưa kể đến nàng, ngay cả Tỳ Hưu thú sủng kia cũng tương tự không chịu nổi. Vì vậy, khi phát giác đối phương có dấu hiệu thôi động hồn lực, Lục Diệp lập tức đạp gã bay ra ngoài.

Hắn dùng lực rất khéo léo, tên tráng hán này chỉ bay ra hơn mười trượng, liền vạch một đường cong, rơi xuống Vạn Tượng Hải, tung tóe một đám bọt nước. Gã này da dày thịt béo, giết rất phiền phức. Đã vậy thì ném vào Vạn Tượng Hải cũng như nhau. Mặc cho tu vi của hắn có cao đến đâu, nhục thân có mạnh đến mấy, trong tình trạng bị phong cấm mà rơi xuống Vạn Tượng Hải, cũng chỉ có một con đường chết. Nguyên Đốc trước đó có thể sống sót là bởi vì hắn không phải trong trạng thái bị phong cấm mà rơi vào biển, nên vẫn còn có thể giãy dụa đôi chút…

Ở đây, giao phong giữa các Nhật Chiếu chỉ trong chớp mắt đã phân định thắng bại. Trên Ngũ Sắc đảo, thậm chí không nhiều người phát giác được động tĩnh giao chiến ở đây. Tu sĩ Ngũ Sắc đảo đang vội vã phản kháng liều chết, còn tu sĩ Vô Tướng cung thì vội vã giết chóc cướp bóc. Cho đến khi một vùng huyết hải bỗng nhiên trải rộng ra, che kín trời đất, từ trên trời giáng xuống, bao trùm toàn bộ Ngũ Sắc đảo. Trong huyết hải, Lục Diệp và Hoa Từ đứng sóng vai, nhưng các bảo huyết phân thân của hắn đã xuất động tứ phía. Sau khi tu vi tăng lên, các bảo huyết phân thân cũng đã được tăng cường, từng cái đều là cảnh giới Nhật Chiếu. Trong trường hợp này, người của Vô Tướng cung làm sao có thể ngăn cản? Nhưng Lục Diệp sở dĩ trải ra huyết hải, ngược lại không phải để tiện tay đuổi tận giết tuyệt tu sĩ Vô Tướng cung, mà là muốn tìm tung tích của Mang Nãng.

Nơi này không có khí tức của Mang Nãng, Lục Diệp hoài nghi lão đã vẫn lạc. Nhưng tìm mãi vẫn không tìm được thi thể của Mang Nãng. Cho đến khi các bảo huyết phân thân hỏi thăm mấy tu sĩ bên kia, lúc này mới biết được, trước khi người của Vô Tướng cung tới, Mang Nãng đã hiệu triệu tu sĩ Ngũ Sắc đảo đi đến Vạn Tượng đảo tị nạn. Gã này không chết… Quả là một kẻ thông minh!

Nhìn xem tình hình hiện tại, Ngũ Sắc đảo hẳn là có không ít người hưởng ứng lời hiệu triệu của Mang Nãng, theo lão cùng đi Vạn Tượng đảo, nhưng vẫn còn không ít người ở lại. Vì sao những người này lại lựa chọn ở lại thì Lục Diệp không thể biết được. Mỗi người đều có suy nghĩ riêng, họ không muốn thì Mang Nãng cũng không thể cưỡng cầu. Chỉ là bây giờ, rất nhiều người ở lại đều đã gặp phải độc thủ…

Chương 1992: Dốc toàn bộ lực lượng

Một lát sau, huyết hải thu liễm. Trên Ngũ Sắc đảo, các tu sĩ may mắn sống sót nhìn nhau, lòng vẫn còn sợ hãi. Lục Diệp đã bay về phía Vạn Tượng đảo. Hắn không đến Tứ Phương đảo, bởi Loan Hiểu Nga vừa gửi tin báo rằng Tứ Phương đảo vẫn bình an vô sự, thậm chí không bị biến cố lần này ảnh hưởng chút nào.

Tuy lần này Vô Tướng cung đến không ít người, nhưng trong toàn bộ Vạn Tượng Hải có vô số linh đảo, bọn chúng chắc chắn ưu tiên đánh chiếm các đỉnh cấp linh đảo. Cũng có thượng đẳng linh đảo gặp tai họa, nhưng trên thực tế, đa số thượng đẳng linh đảo vẫn bình yên vô sự.

Lục Diệp lệnh Loan Hiểu Nga và Yên Miểu ở lại Tứ Phương đảo tọa trấn, đề phòng bất trắc. Thực lực của hai nàng vốn đã yếu hơn một chút, lại thêm trước đó đã bị thương, nên tiếp theo sẽ không cần các nàng ra sức nữa.

Khi Lục Diệp lao đến, Vạn Tượng đảo đã một mảnh nước sôi lửa bỏng. Đại trận phòng hộ cáo phá, vô số tu sĩ Vô Tướng cung xâm nhập Vạn Tượng đảo, tùy ý làm càn.

Vạn Tượng Hải danh tiếng lẫy lừng, Vô Tướng cung đã sớm nghe danh, nên sau khi xâm lấn, mục tiêu đầu tiên chính là Vạn Tượng đảo này. Các đỉnh cấp linh đảo khác đều là mục tiêu thứ yếu. Đối với bọn chúng mà nói, chỉ cần chiếm được Vạn Tượng đảo thì cuộc xâm lấn này đã là thành công, dù sao tài phú tích lũy ở đây vô cùng to lớn.

Đại trận phòng hộ của Vạn Tượng đảo có lịch sử lâu đời, có thể nói là đại trận kiên cố nhất, có một không hai trong toàn bộ Vạn Tượng Hải. Dù vậy, nó cũng khó cản nổi sự công phạt của tu sĩ Vô Tướng cung, bởi lẽ lần này ra tay với Vạn Tượng đảo lại có vài vị Nhật Chiếu.

Vạn Tượng thương hội vô cùng màu mỡ đã bị cướp sạch đầu tiên, không một cửa hàng nào may mắn thoát khỏi. Kẻ nào phản kháng đều bị giết không tha!

Sau khi thoát khỏi cuộc tranh phong với Mã Bân, Mạc Vấn Lễ lập tức chạy về Vạn Tượng đảo, chủ trì phòng ngự nơi đây. Chỉ tiếc hắn đơn thương độc mã, trơ mắt nhìn đại trận phòng hộ của Vạn Tượng đảo cáo phá. Vào thời khắc mấu chốt, nếu không có Mộ Tình kịp thời chạy đến tương trợ, e rằng hắn đã dữ nhiều lành ít.

Sau khi vội vã cứu Mạc Vấn Lễ, hai người quyết đoán nhanh chóng, lập tức bỏ chạy. Kể từ đó, toàn bộ Vạn Tượng đảo đã rơi vào tay Vô Tướng cung, không còn chút sức phản kháng nào!

Giờ khắc này, trên Vạn Tượng đảo, Cung chủ thứ ba Vô Tướng cung Thượng Thành Việt và Cung chủ thứ tư Tuyệt Nhận đang đứng sóng vai.

Thượng Thành Việt xuất thân Vũ tộc, sau lưng đôi cánh tuyết trắng giang rộng. Thân hình cao ráo, diện mạo anh tuấn, khí chất cao quý cùng với dáng vẻ đặc biệt khiến hắn trông như người trong chốn thần tiên.

Tuyệt Nhận dường như xuất thân Ảnh tộc, toàn thân chính là một đoàn bóng tối, không nhìn rõ chân dung. Mà ngay cả đoàn bóng tối này cũng không ngừng vặn vẹo hình dạng, không ai biết hắn là nam hay nữ, thậm chí ngay cả cái tên Tuyệt Nhận này cũng không phải tên thật, chỉ là một danh hiệu mà thôi.

“Thiên Nhãn, Mã Trọc, Khuê Sơn đều đã vẫn lạc.” Thượng Thành Việt đột nhiên mở miệng.

“Sao lại như vậy?” Tuyệt Nhận hơi ngạc nhiên, giọng nói chợt cao chợt thấp khiến người nghe rất khó chịu. Vừa nói hắn vừa vội vàng lấy âm phù ra điều tra, phát hiện ba vị Nhật Chiếu mà Thượng Thành Việt vừa nhắc đến quả nhiên đều không thể liên hệ được, ngay cả ấn ký âm phù cũng đã tiêu tán. Điều này không nghi ngờ gì nữa cho thấy ba vị Nhật Chiếu này xác thực đã chết.

Tuyệt Nhận không hiểu: “Vạn Tượng Hải này bây giờ bản thân đang náo động, mấy vị Nhật Chiếu trấn thủ thì kẻ chết người bị thương, căn bản không thể hành động. Ai có thể giết Thiên Nhãn bọn hắn?” Vừa nói vậy, hắn chợt nhớ tới một người: “Có phải Thanh Ma Vương Mã Bân không?”

Chỉ có cường giả như Thanh Ma Vương Mã Bân mới có thể chém giết Nhật Chiếu nhanh chóng đến vậy. Lần này bọn chúng sở dĩ dám không chút kiêng kỵ xâm lấn Vạn Tượng Hải, cũng là do thông qua môn hộ mà nhận ra loạn tượng ở nơi này, khiến bọn chúng cảm thấy có thể thừa cơ hội. Nếu Vạn Tượng Hải hôm nay không xảy ra những biến cố kia, bọn chúng sẽ thật sự không làm như vậy.

Thượng Thành Việt lắc đầu: “Không phải Mã Bân. Mã Bân trước đó đã truy sát một Yêu tộc rồi rời đi.”

“Không phải Mã Bân thì có thể là ai?”

Thượng Thành Việt ngẩng đầu nhìn về nơi xa: “Xem ra bọn ta đều đã xem thường nội tình của Vạn Tượng tinh hệ này, phản ứng của bọn họ cũng rất nhanh.”

Tuyệt Nhận theo ánh mắt hắn nhìn lại, cũng cảm nhận được điều gì đó, khẽ gật đầu: “Bên ta cũng cần tăng tốc độ hơn nữa.”

Với tổng thể lực lượng mà bọn chúng mang đến lần này, dù có ba vị Nhật Chiếu vẫn lạc thì bọn chúng cũng không sợ Vạn Tượng tinh hệ. Nhưng chuyện gây ra lần này hơi lớn, nếu tiếp tục kéo dài thêm, sẽ không chỉ có Nhật Chiếu của Vạn Tượng tinh hệ đến, mà các tinh hệ khác có trùng đạo liên hệ với nơi này rất có thể cũng sẽ có Nhật Chiếu tới.

Đến lúc đó, dù bọn chúng còn bảy, tám vị Nhật Chiếu, cũng là song quyền nan địch tứ thủ.

Chuyến này xâm lấn Vạn Tượng Hải, cướp bóc vật tư mới là mục đích chính. Chỉ cần đạt được mục đích này thì coi như đã hoàn thành nhiệm vụ.

“Truyền tin tập hợp đi.” Thượng Thành Việt mở miệng, “Nên rời đi.”

Ngắn hơn rất nhiều so với thời gian dự tính. Vốn dĩ hắn cho rằng ít nhất còn hơn nửa ngày có thể cướp bóc khắp nơi, nhưng giờ đây đã không thể đợi lâu như vậy nữa. Cũng may Vạn Tượng đảo xem như đã có được.

Thân ảnh Tuyệt Nhận nhoáng một cái, đột nhiên biến mất không thấy.

Chỉ trong chớp mắt tiếp theo, từng đạo tin tức được truyền ra. Trên từng tòa đỉnh cấp linh đảo, các tu sĩ Vô Tướng cung đang làm càn khắp nơi đều nhanh chóng lao về phía Vạn Tượng đảo.

Lục Diệp đang bay về phía Vạn Tượng đảo, bỗng nhiên trong lòng có cảm giác, quay đầu nhìn về một hướng. Chỉ trong chớp mắt hắn đã nhíu mày: “Không tệ a.”

Ở phương hướng đó, hắn cảm giác được khí tức của mấy vị Nhật Chiếu đang nhanh chóng tiếp cận Vạn Tượng Hải. Mà đến từ phương hướng đó, đều là Nhật Chiếu bản địa của Vạn Tượng tinh hệ.

Bọn họ rõ ràng là biết được biến cố bên này, vội vàng chạy đến gấp rút tiếp viện.

Ở Vạn Tượng Hải nhiều năm như vậy, Lục Diệp đương nhiên có cái nhìn đại khái về nội tình của tinh hệ bản địa.

Mấy năm trước, Vạn Tượng tinh hệ đối ngoại tuyên bố có mười một vị Nhật Chiếu bản địa. Số lượng này thực ra không ít, phải biết Nhật Chiếu của Tứ Phương tinh hệ gộp lại cũng không có nhiều như vậy.

Tuy nhiên, sau khi bị Mã Bân tập sát một vị, chỉ còn lại mười vị.

Trong đó, năm vị tọa trấn Vạn Tượng Hải, năm vị khác thì ở lại giới vực riêng của mình. Cửu Nhan là một trong số đó; ngoài Cửu Nhan ra, còn có bốn người khác.

Lục Diệp giờ phút này cảm nhận được, chính là bốn luồng khí tức Nhật Chiếu! Điều này không nghi ngờ gì nữa mang ý nghĩa, biến cố của Vạn Tượng Hải hôm nay đã khiến các Nhật Chiếu còn lại dốc toàn lực.

Đương nhiên, tinh hệ bản địa còn có hay không nhiều Nhật Chiếu ẩn mình hơn nữa thì Lục Diệp không được biết. Dù sao đây cũng là cơ mật của Vạn Tượng, không phải hắn, một người ngoài, có thể hiểu rõ.

Bốn vị Nhật Chiếu, nếu thêm cả Mạc Vấn Lễ và Mộ Tình may mắn sống sót hiện tại, đó chính là sáu người, ngược lại là một lực lượng không tồi. Lục Diệp trong lòng suy nghĩ một chút, chậm lại tốc độ.

Hắn vốn định trực tiếp đến Vạn Tượng đảo, nhưng nếu Nhật Chiếu bản địa của Vạn Tượng đồng thời xuất động, vậy hãy để họ đi đối đầu với người của Vô Tướng cung trước, mình sẽ tùy cơ hành sự cũng không muộn.

Trong lòng đã quyết định, biểu cảm cũng trở nên thong dong hơn, hắn quay đầu nhìn Hoa Từ bên cạnh.

Phát giác hắn đang nhìn chăm chú, đôi mắt đẹp của Hoa Từ lướt nhìn lại: “Sao vậy?”

Lục Diệp hơi đau đầu: “Đừng đùa.”

Lần này gặp lại Hoa Từ, nàng như biến thành người khác, lại cứ luôn miệng nói không biết mình. Trong gần nửa ngày ở chung này, Lục Diệp cũng cảm giác được nàng có một cảm giác xa lạ rất lớn đối với hắn.

Nhưng Lục Diệp cảm giác được, đây không phải là thật, Hoa Từ chỉ là đang trêu chọc hắn chơi, nàng vốn dĩ đã như vậy.

Nghe hắn nói vậy, Hoa Từ hơi trầm mặc một chút, lúc này mới lên tiếng hỏi: “Ta trước đây là người như thế nào? Chúng ta có quan hệ gì? Vì sao ta tiếp xúc với ngươi lại không có quá nhiều bài xích, mà ngươi lại cho ta cảm giác quen thuộc rất mãnh liệt?”

Lục Diệp nghĩ nghĩ, mở miệng nói: “Ngươi trước kia… rất ngoan ngoãn, rất dịu dàng, đối với ta thì lời gì cũng nghe theo, ta nói gì thì là thế đó, bảo ngươi làm gì thì làm cái đó.”

Hoa Từ chớp chớp mắt, hơi nghi hoặc nhìn hắn: “Thật sự là như vậy?”

“Thiên chân vạn xác!” Lục Diệp biểu cảm nghiêm túc, “Còn về quan hệ của chúng ta, ngươi cảm thấy chúng ta sẽ là quan hệ thế nào?”

“Không biết, chắc là rất thân mật?”

“Đương nhiên rất thân mật!” Lục Diệp gật đầu mạnh mẽ, “Ta là thân nhân duy nhất không thể thiếu trên đời này của ngươi, cho dù thiên địa diệt tuyệt, càn khôn điên đảo, cũng sẽ không chia lìa ngươi và ta!”

Hoa Từ cúi đầu, lâm vào trầm tư, bỗng nhiên chợt tỉnh ngộ: “Ta hiểu rồi, ngươi là đệ đệ ta!”

Lục Diệp liếc nhìn nàng, khóe mắt co rúm, lập tức không có ý định tẩy não nàng nữa: “Tùy ngươi chơi thế nào cũng được.”

Hắn tập trung tinh thần, ngẩng đầu nhìn về phía Vạn Tượng đảo bên kia.

Vẫn còn chút khoảng cách nên không nhìn rõ tình huống bên kia, nhưng hắn cảm giác được khí tức Nhật Chiếu hỗn loạn, đã tụ tập ít nhất mười vị Nhật Chiếu!

Xem ra Nhật Chiếu bản địa của Vạn Tượng tinh hệ đã đối mặt với người của Vô Tướng cung.

Lần này e rằng là thiên lôi dẫn ra địa hỏa…

Nhật Chiếu của Vạn Tượng tinh hệ tọa trấn Vạn Tượng Hải nhiều năm như vậy, từ trước đến nay chưa từng chịu thiệt lớn như vậy. Đối mặt với sự xâm lấn của Vô Tướng cung, bọn họ tự nhiên không thể dễ dàng tha thứ.

Cho nên, bất kể thế nào, bọn họ cũng phải có hành động, nếu không ngày sau còn đâu uy nghiêm?

Còn đối với Vô Tướng cung mà nói, đã xâm lấn thì sẽ không sợ Vạn Tượng tinh hệ.

Lục Diệp chỉ hiếu kỳ một điều, người của Vô Tướng cung trước đó đến từ cánh cửa kia, bọn chúng sẽ rút lui bằng cách nào đây?

Cũng không thể đi trùng đạo, nếu vậy chắc chắn sẽ có đại lượng Nhật Chiếu đuổi giết bọn chúng.

Hắn thu liễm khí tức của mình, càng thôi động linh văn che đậy sự tồn tại của bản thân và Hoa Từ, lặng lẽ không một tiếng động tiếp cận Vạn Tượng Hải bên kia.

Chưa đến nơi, bên kia đã bùng phát xung đột, có vẻ cực kỳ kịch liệt.

Tuy nhiên, loại giao phong này cũng không kéo dài quá lâu, rất nhanh lại lắng xuống, không biết là tình huống gì.

Lại qua một lát, Lục Diệp cuối cùng cũng đến một tòa đảo đá ngầm san hô gần Vạn Tượng đảo.

Nơi này rải rác tụ tập không ít tu sĩ, nhiều người thần sắc chật vật.

Lục Diệp mang theo Hoa Từ tìm một chỗ hạ xuống, ánh mắt quét qua, thế mà nhìn thấy bóng dáng Mang Nãng.

Mang Nãng không nghi ngờ gì là bị thương, quanh người vây quanh không ít tu sĩ, rất nhiều đều là Thạch tộc, chắc hẳn đều là nhân thủ hắn mang ra từ Ngũ Sắc đảo.

Lục Diệp liền vội vàng tiến lên, sau khi gặp Mang Nãng, lúc này mới biết được những gì hắn đã gặp phải.

Trước đây, hắn hiệu triệu tu sĩ Ngũ Sắc đảo theo hắn đến Vạn Tượng đảo tị nạn. Kết quả còn chưa đến nơi, hắn đã nghe nói Vạn Tượng đảo đang bị cường công, đại trận phòng hộ lung lay sắp đổ.

Lần này thì hay rồi, cũng không cần đến Vạn Tượng đảo tị nạn nữa, bên đó căn bản không bình yên.

Không thể đến Vạn Tượng đảo, Mang Nãng cũng không biết nên đi đâu. Trong lúc đó, hắn lại gặp phải một nhóm tu sĩ Vô Tướng cung, tranh đấu một trận, may mà không xảy ra thương vong quá lớn.

Chương 1993: Hỏa Hồ Lô

Khi Mang Nãng dẫn theo nhân thủ của mình đang tranh phong với nhóm tu sĩ Vô Tướng Cung mà họ ngẫu nhiên gặp, đối thủ bỗng như nhận được chỉ lệnh, lập tức từ bỏ giao chiến, quay đầu hội tụ về phía Vạn Tượng đảo.

Ngay sau đó, sáu vị Nhật Chiếu của Vạn Tượng tinh hệ cũng đã đến đây, giao phong đôi chút với các Nhật Chiếu của Vô Tướng Cung, tạo nên cục diện trước mắt.

“Vô Tướng Cung hẳn là muốn rút lui,” Mang Nãng vừa nói, vừa chỉ tay về phía Vạn Tượng đảo. “Bọn hắn bây giờ không biết đang bố trí thứ gì.”

Lục Diệp thuận theo ngón tay hắn nhìn lại, quả nhiên thấy tại một khu vực nào đó trên Vạn Tượng đảo, đại lượng tu sĩ Vô Tướng Cung đang hội tụ, trong đó thậm chí còn có hai vị Nhật Chiếu cũng đang bận rộn ở đó.

Tại vị trí đó, một kiến trúc tựa như tế đàn đang được dựng lên hết sức cấp tốc.

Trong lòng tế đàn, một cánh cửa đã thành hình.

Lục Diệp vừa nãy còn đang nghi hoặc Vô Tướng Cung sẽ rút lui bằng cách nào, giờ chứng kiến cảnh này, hắn lập tức kịp phản ứng.

Thì ra là vậy! Vô Tướng Cung đã có thủ đoạn mở ra một siêu viễn cự trận truyền tống lấy khí tức của Nha Nha làm tâm điểm, vậy đương nhiên họ cũng có năng lực bố trí một pháp trận truyền tống trở về.

Chỉ là thủ đoạn ly kỳ này khó tránh khỏi có chút khó tin, Lục Diệp đoán chừng đối phương rất có thể đã mượn một bảo vật đặc thù nào đó, nếu không không có lý do gì có thể làm được chuyện như vậy.

Trên Vạn Tượng đảo, đại lượng tu sĩ Vô Tướng Cung bận rộn không ngớt, hai vị Nhật Chiếu đứng canh giữ.

Còn bên ngoài Vạn Tượng đảo, cả Vô Tướng Cung và sáu bóng người của bản thổ tinh hệ đang xa xa giằng co!

Lục Diệp thấy Mộ Tình và Mạc Vấn Lễ trong trận doanh của bản thổ tinh hệ, còn bốn người còn lại thì hắn không nhận ra, dù sao chưa từng gặp qua.

“Lão giả tóc trắng cầm đầu kia tên là Nguyên Sắt, xuất thân từ Nhất Nguyên giới,” giọng Mang Nãng bỗng nhiên vang lên bên tai Lục Diệp.

“Nguyên Sắt?” Lục Diệp nghe vậy, hiếu kỳ hỏi, “Gã này có quan hệ gì với Nguyên Đốc?”

Hai người khẳng định có quan hệ, dù sao cùng họ, hơn nữa đều xuất thân từ Nhất Nguyên giới.

Mang Nãng xuất thân tốt hơn Lục Diệp nhiều, Ngũ Sắc vực cũng là một trong những giới vực đỉnh tiêm, nên hắn biết về tình hình Vạn Tượng tinh hệ nhiều hơn Lục Diệp không ít. Việc hắn bỗng nhiên nói những điều này với Lục Diệp hiển nhiên cũng có ý ngầm nhắc nhở.

Dù sao, mâu thuẫn giữa Lục Diệp và Nguyên Đốc là chuyện tất cả tu sĩ trên Vạn Tượng Hải đều biết.

“Nghe nói Nguyên Sắt là tộc thúc kiêm sư tôn của Nguyên Đốc, có thể nói Nguyên Đốc được Nguyên Sắt dốc hết sức dạy dỗ.”

Lục Diệp khẽ vuốt cằm, ghi tạc việc này vào lòng. Nguyên Đốc chết dưới tay hắn, tuy khi đó chiến trường máu tanh, không ai tận mắt chứng kiến, nhưng việc này dù sao cũng không thể che giấu được, hơn nữa còn có Cố Tỷ và Trần Huyền Bá…

Mối thù này xem như đã kết triệt để. Nếu Nguyên Sắt và Nguyên Đốc có quan hệ thân mật, thì Lục Diệp đương nhiên phải cẩn trọng đôi chút.

“Những người khác là ai?” Lục Diệp hỏi.

Mang Nãng chăm chú quan sát một lượt, đoạn mới lên tiếng: “Mộ Tình và Mạc Vấn Lễ ngươi chắc hẳn đã biết rồi. Còn ba người khác… Nữ tử trông có vẻ nhu mì kia chính là Lạc Khanh Khanh, xuất thân từ Cao Thiên Đại Lục giống Trần Huyền Bá. Người đang nắm tay Mộ Tình kia hẳn là đạo lữ của nàng, Chu Dã, thân thế không phải là người của Vạn Tượng tinh hệ, chỉ vì có quan hệ với Mộ Tình nên nhiều năm trước đã định cư tại Côn Vũ giới. Còn người cuối cùng là Nhan Cốc Nhất, đến từ Thiên Diễm giới.”

Vạn Tượng tinh hệ có sáu đại giới vực, phân biệt là Nhất Nguyên giới, Thiên Diễm giới, Côn Vũ giới, Huyễn Thần giới, Cao Thiên Đại Lục và Xa Linh giới.

Không phải nói toàn bộ tinh hệ chỉ có sáu giới vực này có sinh linh, mà là sáu đại giới vực này đều sản sinh được cường giả cảnh giới Nhật Chiếu.

Trước đây, trừ Xa Linh giới của Cửu Nhan, hầu như mỗi giới vực đều có hai vị Nhật Chiếu. Nhưng hiện nay, Cửu Nhan không còn ở đây, nên chỉ có sáu vị tụ tập tại đây.

Sáu người khí thế hùng hồn, nhưng sáu vị đối diện cũng không hề kém cạnh, thậm chí còn mạnh hơn một chút.

Hơn nữa, Vô Tướng Cung còn có thêm hai vị Nhật Chiếu nữa đang lưu lại trên Vạn Tượng đảo.

Cục diện như vậy khiến Nguyên Sắt và những người khác vô cùng khó chịu. Vạn Tượng Hải hôm nay xảy ra biến cố lớn chưa từng có trong mấy vạn năm qua, bọn họ vội vã đến nơi này sau khi nhận được tin tức, đương nhiên đã nhìn ra ý định rút lui của Vô Tướng Cung.

Toàn bộ Vạn Tượng đảo một mảnh hỗn độn, ngoài Vạn Tượng đảo, vài tòa linh đảo đỉnh cấp, thậm chí mấy chục tòa linh đảo thượng đẳng đã bị càn quét sạch sẽ, không biết bao nhiêu tu sĩ đã gặp độc thủ của Vô Tướng Cung.

Hiện tại Vô Tướng Cung muốn rút lui, phía Vạn Tượng đương nhiên không thể trơ mắt đứng nhìn. Nếu thật để Vô Tướng Cung an toàn rút lui, sau hôm nay Vạn Tượng Hải sẽ không còn nằm dưới sự kiểm soát của bản thổ.

Bản thổ mà ngay cả việc bảo vệ sinh mệnh và tài sản của tu sĩ ngoại lai còn không làm được, thì còn tư cách gì để khống chế Vạn Tượng Hải?

Có điều Vô Tướng Cung thế lớn, tuy số lượng sáu vị Nhật Chiếu của bọn họ không ít, nhưng nếu thật sự liều mạng thì e rằng không phải đối thủ của người ta.

Hơn nữa giờ này khắc này, không biết bao nhiêu tu sĩ trên Vạn Tượng Hải đang dõi mắt về đây. Chuyến này nếu làm không tốt, bản tinh hệ chắc chắn sẽ mất hết thể diện.

Trên Vạn Tượng đảo, tế đàn mà Vô Tướng Cung đang bố trí ngày càng hoàn thiện, e rằng không bao lâu nữa là có thể sử dụng.

Nguyên Sắt biết không thể trì hoãn thêm nữa, hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, bước lên trước một bước: “Thượng Thành Việt, có dám cùng lão phu đánh cược một trận?”

Khóe miệng Thượng Thành Việt khẽ nở nụ cười nhạt, nghe vậy vẫn điềm nhiên như không, nói: “Ngươi muốn cược thế nào? Cược gì?”

Đối diện sáu vị Nhật Chiếu kia, nếu họ bất chấp hậu quả đến ngăn cản, lần rút lui này sẽ thật sự phiền phức. Có điều, nghe ý trong lời Nguyên Sắt, dường như hắn đã có dự định, Thượng Thành Việt mơ hồ nhìn rõ ý đồ của đối phương, mà đó vừa vặn cũng là điều hắn đang suy nghĩ trong lòng.

Một bên muốn đi, một bên muốn giữ lại, nhưng cả hai bên đều không muốn liều mạng sống mái triệt để một trận. Nếu đã vậy, thì cứ để hai vị cầm đầu đấu một trận, xem ai mạnh ai yếu rồi đưa ra kết luận.

Nguyên Sắt nói: “Hãy cược sinh mạng của những tu sĩ dưới cảnh giới Nhật Chiếu của Vô Tướng Cung ngươi! Ngươi nếu thắng, cứ việc dẫn người rời đi, lão phu tuyệt không ngăn trở. Ngươi nếu bại…”

“Sẽ thế nào?” Thượng Thành Việt nhíu mày.

Trong mắt Nguyên Sắt lóe lên tia tàn khốc: “Hôm nay Vạn Tượng đảo, máu sẽ chảy thành sông!”

Yêu cầu của hắn không bao gồm các Nhật Chiếu của Vô Tướng Cung, bởi vì dù hắn có thắng thật, cũng không thể nào khiến đối phương ngoan ngoãn vươn cổ chịu chết.

Nhưng những tu sĩ dưới cảnh giới Nhật Chiếu thì khác. Nếu hắn có thể đánh bại Thượng Thành Việt, thì tất nhiên có thể khiến các Nhật Chiếu của Vô Tướng Cung sợ vỡ bình mà không dám hành động, đến lúc đó giữ lại được đại lượng tu sĩ Vô Tướng Cung, cũng có thể miễn cưỡng đưa lại công bằng cho những linh đảo đã chịu khổ.

“Được thôi!” Thượng Thành Việt tỏ vẻ không hề gì, biểu cảm nhẹ nhõm, dường như căn bản không đặt Nguyên Sắt vào mắt, “Vậy bản tọa sẽ cùng ngươi đánh cược một trận!”

Khi chữ cuối cùng vừa dứt lời, cả người hắn đã ngang nhiên lao thẳng về phía Nguyên Sắt.

Tiên hạ thủ vi cường!

Phía sau Nguyên Sắt, năm vị Nhật Chiếu của Vạn Tượng đều giật mình, ngược lại Nguyên Sắt thì như đã sớm liệu, không hề tỏ ra chút bối rối nào.

Thượng Thành Việt thân là Vũ tộc, tốc độ cực nhanh, sát phạt cực mạnh. Hắn chưa đến gần, sau lưng hai cánh đã vẫy động, từng đạo bạch quang tựa như điện xẹt lao tới bao trùm lấy Nguyên Sắt.

Nguyên Sắt bình yên bất động, chỉ giương tay vồ một cái, trên tay hắn bỗng nhiên xuất hiện một vật.

Từ phương xa, Lục Diệp ngưng thần quan sát. Đúng lúc này, mắt hắn không khỏi sáng lên, chằm chằm vào đại thủ của Nguyên Sắt không rời.

Giờ này khắc này, trên tay Nguyên Sắt xuất hiện một bảo vật hình hồ lô, cổ kính trang nhã, trên đó tràn đầy những hoa văn rườm rà, trông cực kỳ bất phàm.

Bảo hồ lô!

Lục Diệp thoáng cái liền nhận ra bản chất của món đồ này. Đây chính là một bảo vật do Tạo Hóa Đằng ban tặng, có cùng nguồn gốc với Kiếm Hồ Lô và Đan Hồ Lô của hắn.

Theo hắn được biết, trong một giới vực nào đó còn có một Phong Hồ Lô, là trấn giới chi bảo của giới vực ấy, nhưng dù sao hắn chưa từng thấy.

Vậy mà tại Vạn Tượng Hải này, Nguyên Sắt lại có được một bảo hồ lô. Hồ lô này có đặc tính gì? Uy năng ra sao?

Hắn không khỏi nghĩ đến một chuyện. Trước đây, khi ở Tu La Tràng, hắn từng đặt Kiếm Hồ Lô của mình lên một đài cao, sau đó nhận được một vài thông tin phản hồi từ Tu La Tràng.

Những thông tin đó cho thấy, Tạo Hóa Đằng tổng cộng có bảy bảo vật ban tặng. Nếu có thể tập hợp đủ bảy bảo hồ lô, liền có thể hiển hiện “tạo hóa chi diệu”.

Hắn không rõ “tạo hóa chi diệu” này rốt cuộc là gì, nhưng tuyệt đối không phải thứ tầm thường.

Ngay khi trong lòng hắn đang suy nghĩ miên man, Nguyên Sắt bỗng nhiên khẽ quát một tiếng: “Đốt!”

Chiếc hồ lô kia bỗng nhiên đại phóng hồng quang, trở nên cực nóng không gì sánh được, đến nỗi cả khu vực xung quanh Nguyên Sắt cũng bị nhiệt độ cao làm cho không gian vặn vẹo.

Tiếp theo một cái chớp mắt, từ trong miệng hồ lô bay ra một đạo hỏa quang. Ánh lửa không mãnh liệt, quy mô cũng không lớn, trông như một con Hỏa Xà nho nhỏ.

Song, khi Tiểu Hỏa Xà này xuất hiện, Lục Diệp chợt cảm thấy Thiên Phú Thụ của mình có phản ứng dị thường.

Hắn khẽ nao nao, vội vàng cảm nhận, lại từ Thiên Phú Thụ cảm nhận được một sự khao khát…

Điều này khiến nét mặt hắn trở nên có chút cổ quái.

Nhắc mới nhớ, khi còn rất yếu ớt, Thiên Phú Thụ quả thực từng có phản ứng với một số bảo vật hệ Hỏa. Nhưng theo thực lực bản thân hắn tăng lên, Thiên Phú Thụ không ngừng biến đổi, nên loại tình huống này không còn xuất hiện nữa.

Cho đến tận hôm nay…

Lục Diệp lập tức hiểu ra, Hỏa Xà mà Nguyên Sắt thả ra từ bảo hồ lô này có tác dụng lớn đối với Thiên Phú Thụ!

Trước kia không có phản ứng là bởi vì những bảo vật hệ Hỏa hắn thôn phệ phẩm chất không cao, nhưng Hỏa Xà bay ra từ bảo hồ lô này rõ ràng khác biệt.

Điều này khiến tâm tư Lục Diệp không khỏi rộn ràng. Hiện tại xem ra, Nguyên Sắt dám đề nghị đánh cược với Thượng Thành Việt, hẳn là dựa vào Hỏa Hồ Lô này.

Hơn nữa vừa ra tay đã là chiêu tuyệt sát, căn bản không có ý thăm dò, có thể thấy được tâm trạng bức thiết của Nguyên Sắt và niềm tin hắn đặt vào bảo vật này.

Hỏa Xà nho nhỏ lượn lờ, tốc độ rõ ràng không nhanh, nhưng rất nhiều đạo bạch quang mà Thượng Thành Việt phóng ra trước đó lại như bị hòa tan ngay lập tức.

Bóng người đang cấp tốc vồ giết về phía Nguyên Sắt cũng đột ngột đổi hướng, trong miệng khẽ hô một tiếng: “Chúc bảo!”

Thượng Thành Việt hiển nhiên cũng đã phát giác được sự bất phàm của Tiểu Hỏa Xà kia, căn bản không dám đối đầu trực diện, mà chỉ có thể di chuyển thân hình, không ngừng né tránh.

Mà dù hắn né tránh thế nào, cũng không thể thoát khỏi sự truy kích của Tiểu Hỏa Xà, thậm chí nhiều lần tình thế còn vô cùng hiểm nghèo.

Nguyên Sắt một tay cầm Hỏa Hồ Lô, một tay bấm niệm pháp quyết, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng dáng Thượng Thành Việt, thần niệm điên cuồng phun trào.

Phong Hồ Lô có thể trở thành trấn giới chi bảo của một giới vực, Hỏa Hồ Lô trong tay hắn tự nhiên không kém chút nào. Đây cũng là trọng bảo có sức sát phạt mạnh nhất của toàn bộ Vạn Tượng tinh hệ. Lần này biết được Vô Tướng Cung đột kích, hắn căn bản không cần cân nhắc đã mang theo bảo vật này, rồi lại mời Thượng Thành Việt đánh cược, chính là muốn mượn bảo vật này để tiên hạ thủ vi cường, giết Thượng Thành Việt…

Chương 1994: Người có thể đi, đồ vật lưu lại

Thế cục hôm nay, vô số linh đảo đã gặp tai ương dưới sự xâm lấn của Vô Tướng cung, vô số tu sĩ chết thảm. Mọi trách nhiệm đều quy về Vạn Tượng tinh hệ.

Do đó, dù địch nhân dưới cảnh giới Nhật Chiếu có chết nhiều đến đâu cũng không thể xoa dịu được cơn thịnh nộ của quần chúng. Chỉ khi chém giết được cường giả Nhật Chiếu của đối phương, mới có thể vãn hồi thể diện cho bản tinh hệ!

Bởi vậy, Nguyên Sắt mới trực tiếp vận dụng Hỏa Hồ Lô, cốt là để tốc chiến tốc thắng.

Tiếng “Rầm rầm rầm” không ngừng vọng ra. Chỉ trong chớp mắt, Thượng Thành Việt đã không thể tránh kịp Hỏa Xà truy kích. Hắn không ngừng thôi động từng kiện pháp bảo chi uy, nhưng bất luận pháp bảo phẩm chất gì, hễ bị Tiểu Hỏa Xà chạm vào đều nhanh chóng tan rã, vỡ vụn.

Các tu sĩ quan chiến tứ phương lúc này mới sâu sắc cảm nhận được sự khủng bố của kiện trấn giới chi bảo này. Càng có kẻ lòng đầy căm phẫn, lớn tiếng hò hét cổ vũ Nguyên Sắt, khiến không khí trận chiến nhất thời trở nên sôi sục dị thường.

Tiểu Hỏa Xà không chỉ gây sát thương khủng bố, mà nơi nó đi qua dường như còn để lại từng vệt dấu đen kịt, phảng phất không gian cũng bị thiêu hủy. Từ những vệt dấu ấy, một hơi thở cực kỳ nguy hiểm truyền ra.

Thượng Thành Việt rõ ràng đã nhận ra điều đó, nên một mực cố sức tránh tiếp xúc với những vệt dấu kia. Nhưng như thế lại đúng theo ý Nguyên Sắt. Hắn điều khiển Tiểu Hỏa Xà không ngừng bao vây, thu hẹp không gian di chuyển của Thượng Thành Việt. Cứ theo tình hình này, e rằng chẳng bao lâu nữa, Thượng Thành Việt sẽ không còn chỗ né tránh; đến lúc đó, chỉ cần bị Tiểu Hỏa Xà chạm phải, hắn ắt sẽ trọng thương, nếu không chết cũng tàn phế.

“Tình huống không đúng!” Phía sau Nguyên Sắt, đạo lữ của Mộ Tình là Chu Dã bỗng nhiên cất tiếng trầm giọng.

Mộ Tình vốn cũng đang hưng phấn dõi theo tình hình chiến trường. Nghe đạo lữ nói vậy, nàng không khỏi khẽ giật mình: “Thế nào?”

“Ngươi xem bọn hắn… Làm gì có chút nào lo lắng?” Vừa nói, Chu Dã vừa ra hiệu về phía các cường giả Nhật Chiếu khác của Vô Tướng cung.

Mộ Tình vội vàng quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy những cường giả Nhật Chiếu kia đều mang vẻ mặt xem kịch vui, hoàn toàn không hề lo lắng khi Thượng Thành Việt dần lâm vào khốn cảnh.

Tình huống như vậy, hoặc là bọn hắn căn bản không quan tâm sinh tử của Thượng Thành Việt, hoặc là chính là…

“Hỏa Hồ Lô quả nhiên lợi hại, kỳ hỏa được uẩn dưỡng nhiều năm này xác thực không phải thủ đoạn tầm thường có thể ngăn cản, bản tọa không bằng!” Tiếng Thượng Thành Việt bỗng nhiên vọng đến.

Nguyên Sắt hơi nhướng mày, cũng mơ hồ ý thức được điều không ổn. Nhưng giờ khắc này, căn bản không cho phép hắn phân tâm dù chỉ nửa điểm. Thần niệm hắn lại thúc giục, Tiểu Hỏa Xà trong nháy mắt thẳng băng thân thể, lao vút tới phía Thượng Thành Việt – nơi đã không còn đường tránh.

Thế nhưng, cho dù đối mặt sinh tử, Thượng Thành Việt cũng không có mảy may sợ hãi. Hắn chỉ vươn tay chộp một cái vào hư không, trên tay liền xuất hiện một thanh trường kiếm.

Lục Diệp nhìn rõ ràng, đó căn bản không phải một thanh trường kiếm, vẻn vẹn chỉ là một đạo kiếm quang…

Nhưng khi đạo kiếm quang này xuất hiện trong nháy mắt, hắn chợt sinh ra cảm giác rùng mình, như có hiểm nguy cực lớn ập đến.

Hơn nữa, đạo kiếm quang này mang đến cho hắn một cảm giác… có chút quen thuộc, dường như hắn đã từng gặp ở đâu đó.

“Kiếm khí Thiên Tuyền Kiếm!” Một tiếng kinh hô truyền đến từ phía Nguyên Sắt.

“Hảo nhãn lực!” Thượng Thành Việt cười lớn một tiếng: “Đã biết Vạn Tượng tinh hệ các ngươi có trấn bảo, bản tọa lần này tới há lại không có chút chuẩn bị nào? Ngươi muốn giết bản tọa, vậy thì cùng bản tọa chôn thây!”

Nói rồi, vẻ mặt hắn chợt trở nên dữ tợn, kiếm khí trong tay ầm ầm đánh tới phía Nguyên Sắt.

Trong chớp mắt, kiếm khí nhất phân thành nhị, nhị phân thành tứ, tứ hóa thành bát… Mưa kiếm phô thiên cái địa bao phủ lấy Nguyên Sắt và đám người.

Sáu cường giả Nhật Chiếu của Vạn Tượng tinh hệ, ai nấy đều biến sắc, cùng lúc thôi thúc pháp lực.

Vậy mà dù thế, sáu người cũng không có mảy may cảm giác an toàn, bởi vì Thiên Tuyền Kiếm là chí bảo, kiếm khí do nó diễn sinh ra cũng có thể xem như uy năng trấn bảo, so với kỳ hỏa được Hỏa Hồ Lô uẩn dưỡng nhiều năm kia, không hề thua kém!

Biến cố bất ngờ này, đột nhiên đã đẩy trận chiến vào cục diện lưỡng bại câu thương.

Thượng Thành Việt cố nhiên không thể ngăn cản được uy năng của kỳ hỏa, đến lúc đó ắt hẳn phải chết không nghi ngờ; thế nhưng, sáu cường giả Nhật Chiếu của Vạn Tượng Hải e rằng cũng sẽ bị uy năng kiếm khí của Thiên Tuyền Kiếm nghiền nát ngay tại chỗ.

Nguyên Sắt cuối cùng không dám liều chết đồng quy vu tận với địch nhân. Thượng Thành Việt điên cuồng, nhưng hắn không thể cùng điên theo, vả lại sáu đổi một, nghĩ thế nào cũng là một món làm ăn lỗ vốn.

Bởi vậy, hắn căn bản không có bất cứ chút do dự nào, trong nháy mắt liền triệu hồi kỳ hỏa. Tiểu Hỏa Xà bỗng nhiên trải rộng ra, bao phủ sáu người.

Vô biên mưa kiếm ầm ầm oanh tới.

Ánh lửa vỡ vụn, một lần nữa tràn vào Hỏa Hồ Lô trong tay Nguyên Đốc. Thân ảnh sáu người hiển lộ ra, ai nấy đều biểu lộ kinh hãi, đặc biệt là Nguyên Sắt, sắc mặt cực kỳ tái nhợt, khóe miệng rỉ máu tươi, rõ ràng đã chịu chút thương tích.

“Ồ?” Thượng Thành Việt nhíu mày, nhếch miệng cười, khinh miệt nhìn Nguyên Sắt: “Ồ, thì ra ta còn sống, đa tạ đạo hữu đã hạ thủ lưu tình!”

Nguyên Sắt cứng họng, một chữ cũng không thốt nên lời.

Sự điên cuồng của Thượng Thành Việt, hắn đã lĩnh giáo.

“Xem ra là ta thắng rồi?” Thượng Thành Việt lại mở miệng nói.

Nguyên Sắt không nói một lời, nhưng không thể không thừa nhận, trong ván cược vừa rồi, Thượng Thành Việt đã thắng. Bởi vì kỳ hỏa bị phá, linh tính tổn hại, hắn trong thời gian ngắn lại khó thôi động. Mà không có Hỏa Hồ Lô, bằng mấy người bọn họ, trừ phi có quyết tâm liều chết, nếu không căn bản không thể ngăn cản địch nhân.

“Còn không tạ ơn thịnh tình của các vị đạo hữu Vạn Tượng tinh hệ? Chúng ta đều muốn rời đi, mà bọn hắn thế mà còn đưa tiễn, thật là khách khí!” Thượng Thành Việt quay đầu phân phó các tu sĩ Vô Tướng cung.

Trên Vạn Tượng đảo, một trận tiếng cười ồ vang lên, càng có kẻ lớn tiếng reo hò Vạn Tượng hiếu khách, lần sau còn đến, các loại lời nói trêu ngươi.

Nguyên Sắt vốn dĩ tâm thần đã bất ổn, bị lời lẽ như vậy chọc tức, lập tức phun ra một ngụm máu tươi. Mấy người khác đồng dạng sắc mặt khó coi.

Nhưng thế cục hôm nay, bọn hắn thật sự không thể làm gì. Nguyên Sắt đã bại, số lượng cường giả Nhật Chiếu phe mình lại còn không bằng địch nhân, nếu lại nổi lên xung đột, thiệt thòi sẽ chỉ thuộc về bản tinh hệ.

“Nếu Cửu Nhan có ở đây…” Mộ Tình nắm chặt song quyền, trên mặt tràn đầy vẻ khuất nhục.

Nếu Cửu Nhan có mặt, bằng thực lực của nàng cùng uy năng của món bảo vật trong tay nàng, nào đến lượt Thượng Thành Việt hoành hành phách lối như vậy?

Đáng tiếc là, ngay trước đó không lâu, Cửu Nhan mới rời khỏi Vạn Tượng tinh hệ, đi về hướng khác.

Nàng vốn dĩ không quá để ý chuyện này, nhưng theo sau khi Nguyên Đốc liên thủ với Hắc Vân binh lâm Tam Giới đảo, nàng giờ mới hiểu ra: Cửu Nhan rời đi không phải trùng hợp, mà là bị Nguyên Đốc ‘điệu hổ ly sơn’!

Lòng tràn đầy vô lực và uất ức không chỗ phát tiết, Mộ Tình đôi mắt đã đỏ hoe.

“Tam cung chủ, trận pháp đã bố trí thỏa đáng, có thể tùy thời mở ra, xin ngài chỉ thị!” Một tu sĩ cảnh giới Nguyệt Dao từ Vạn Tượng đảo bay ra, từ xa chắp tay báo cáo Thượng Thành Việt.

Thượng Thành Việt nhếch miệng cười một tiếng: “Vậy thì… Dẹp đường hồi phủ!” Sau đó hắn quay đầu nhìn về phía Nguyên Sắt và đám người: “Các vị đạo hữu không cần tiễn!”

Trên Vạn Tượng đảo, vô số tu sĩ Vô Tướng cung cười vang, pháp trận bắt đầu vù vù vận chuyển, môn hộ sắp mở ra. Nguyên Sắt và đám người lại chỉ có thể trơ mắt nhìn, lòng tràn đầy vô lực.

Nhưng đúng lúc này, Thượng Thành Việt chợt quay đầu, nhìn về một phương hướng.

Tại vị trí đó, một bóng người dạo bước đến, tuổi không lớn lắm, trông chừng chỉ hơn hai mươi tuổi, bên hông treo một thanh trường đao. Điều đáng chú ý là, trong ngực hắn còn ôm một con cóc kim quang lập lòe.

Thượng Thành Việt thần niệm quét qua, phát hiện người tới quả thật là một binh tu vừa tấn thăng Nhật Chiếu chưa lâu, bởi vì khí tức trên người đối phương còn chưa hoàn toàn ổn định lại. Hắn liền thu hồi ánh mắt, không mấy để tâm.

Ai ngờ, chính là vị tân tấn Nhật Chiếu mà hắn hoàn toàn không thèm để ý này, giờ phút này lại khẩu xuất cuồng ngôn: “Người có thể đi, đồ vật phải để lại!”

Thượng Thành Việt sửng sốt một chút, lần nữa nhìn về phía người tới, lộ ra vẻ khó hiểu, sau đó lại nhìn về phía Nguyên Sắt: “Đạo hữu, hậu bối nhà mình vẫn là nên quản cho tốt, dẫn đến hiểu lầm gì đó e rằng không ổn.”

Hắn hiển nhiên cho rằng vị tân tấn Nhật Chiếu này là người của Vạn Tượng tinh hệ. Từ xưa đến nay, loại người ‘nghé con mới đẻ không sợ cọp’ này không hề ít, nhưng thường thì họ không sống được quá lâu.

Giờ đây tranh đấu ở Vạn Tượng Hải đều đã kết thúc, hắn cũng không muốn lại nổi lên sóng gió, cứ an ổn rút lui là được.

Nguyên Sắt nhìn Lục Diệp một chút, hơi nhướng mày. Hắn kỳ thật cũng không nghĩ tới trên Vạn Tượng Hải hôm nay lại còn có cường giả Nhật Chiếu khác tồn tại, sau đó chầm chậm lắc đầu: “Đây không phải Nhật Chiếu của bản tinh hệ!”

“Ồ?” Thượng Thành Việt nhíu mày: “Không phải người của các ngươi, vậy giết cũng không sao chứ?”

Nguyên Sắt im lặng.

Hắn hoàn toàn không chú ý tới, phía sau mình, Mộ Tình đang lộ vẻ phấn chấn.

Nàng cũng không nghĩ tới, vào thời khắc mấu chốt này, Lục Diệp của Tam Giới đảo lại bất ngờ xuất hiện.

Một tân tấn Nhật Chiếu xác thực không đáng để tâm, thế nhưng thú sủng trong ngực hắn lại phi phàm. Mộ Tình trước đây từng tận mắt chứng kiến Lục Diệp chém giết hai vị cường giả Nhật Chiếu của Vô Tướng cung. Hai vị Nhật Chiếu kia thực lực không tệ, vậy mà lại trúng kim quang quỷ dị liền bị giam cầm trong nháy mắt, trực tiếp trở thành cá nằm trên thớt.

Nếu là hắn thì… Mộ Tình lập tức tràn đầy mong đợi.

Cục diện bây giờ, tình cảnh của bản tinh hệ đã không thể tồi tệ hơn được nữa. Bất kỳ biến số nào đối với bản tinh hệ mà nói đều không phải là chuyện xấu.

“Thế nào?” Chu Dã nắm tay nàng, cảm nhận được tâm tình của nàng biến hóa, nhịn không được hỏi một tiếng.

“Có trò hay để xem rồi.” Mộ Tình lặng lẽ truyền âm.

Chu Dã không hiểu.

Đám người ở đây, trừ nàng ra, những người khác đều không biết năng lực quỷ dị của thú sủng trong ngực Lục Diệp. Ngay cả Mạc Vấn Lễ cũng không rõ, bởi trước đây hắn cùng Hắc Vân liên thủ vây công Mã Bân, toàn bộ tinh thần đều dồn lên người Mã Bân, hoàn toàn không chú ý đến điều gì khác.

“Oánh, giết hắn!” Thượng Thành Việt nhàn nhạt phân phó một tiếng. Đối phó một tân tấn Nhật Chiếu, hắn còn không cần tự mình xuất thủ, vả lại việc dùng huyết nhục chi thân khống chế Thiên Tuyền Kiếm khí khiến hắn nhìn như không tổn thương, nhưng trên thực tế đã tiêu hao rất nhiều, giờ phút này thần hồn đều đang kịch liệt đau đớn.

Một nữ tử nhỏ nhắn xinh xắn bỗng nhiên bước ra khỏi đội ngũ, thẳng tiến về phía Lục Diệp, hẳn là nữ tử tên Oánh kia.

Khí tức của nàng so với Lục Diệp muốn trầm ổn và mạnh mẽ hơn nhiều, phỏng đoán cẩn thận cũng đã là Nhật Chiếu trung kỳ. So sánh thực lực, nàng không kém là bao so với cảm giác mà Nguyên Đốc mang lại cho Lục Diệp lúc đó.

Không ai để ý trận chiến đấu này, tất cả cường giả Nhật Chiếu đều cảm thấy, Oánh không có khả năng thất bại.

Chính nàng cũng nghĩ như vậy. Thân hình nhỏ nhắn ấy huy động một cây trường thương to lớn, không nói một lời mà công sát tới Lục Diệp.

Lục Diệp phảng phất không thấy, cũng không có bất kỳ dấu hiệu muốn thôi động pháp lực hay phòng thủ nào. Chỉ là khi Oánh lao đến cách mình không xa, trong ngực hắn chợt có kim quang hiện lên.

Chương 1995: Sóng gió quá lớn, ta nghe không rõ

“Đến rồi!” Mộ Tình nhìn chằm chằm vào Lục Diệp đang được thú sủng ôm trong ngực, nàng muốn nhìn rõ kim quang kia rốt cuộc là thứ gì, nhưng dù vậy, nàng vẫn không thể nhìn rõ.

Kim quang lóe lên trong tầm mắt. Oánh, kẻ đang hùng hổ lao về phía Lục Diệp, bỗng nhiên bị kim quang bao phủ toàn thân, trở nên cứng đờ.

Trước mắt bao người, Lục Diệp giương tay vồ lấy, liền bắt được Oánh Nhật Chiếu này vào trong tay.

Bàn Sơn Đao ra khỏi vỏ, lạnh lẽo kề vào chiếc cổ thon dài trắng nõn của Oánh.

Oánh mặt mày mờ mịt. Biến cố xảy ra quá đột ngột, chớ nói những người đứng xem không rõ chuyện gì xảy ra, ngay cả bản thân nàng, người trực tiếp trải qua, cũng không hề hay biết. Chỉ là lúc này, dưới lớp kim quang bao phủ, pháp lực và khí huyết của nàng đều không thể thôi động; lại thêm lưỡi đao lạnh lẽo kề sát, khiến nàng không dám vọng động dù chỉ một chút.

Nàng cảm nhận rõ ràng sự sắc bén của thanh trường đao này. Cho dù là thể phách Nhật Chiếu trung kỳ của nàng, cũng có thể cảm thấy đau nhói. Nói cách khác, thanh đao này hẳn là có thể dễ dàng xuyên phá nhục thân của mình!

Nàng đảo mắt nhìn về phía Thượng Thành Việt, ánh mắt đầy vẻ khẩn cầu, truyền đi tín hiệu cầu cứu.

“Chúc Bảo?” Thượng Thành Việt lúc này khẽ nhướng mày, cuối cùng cũng nghiêm mặt đánh giá Lục Diệp, và không dám có chút khinh thị nào.

Hắn cảm nhận không sai, người trẻ tuổi bỗng nhiên xuất hiện này đúng là một tân tấn Nhật Chiếu không nghi ngờ gì. Thực lực của Oánh tuyệt đối mạnh hơn đối phương, nhưng sau khi luồng kim quang quỷ dị kia lướt qua, Oánh thế mà lại bị người ta trực tiếp bắt giữ.

Điều này rõ ràng không phải năng lực của đối phương, mà là do đạo kim quang kia…

Pháp bảo bình thường không thể nào có uy năng quỷ bí to lớn đến thế, chỉ có thể là Chúc Bảo!

Cho nên lúc này hắn xác định, người trẻ tuổi này đang nắm giữ trong tay một kiện Chúc Bảo, nếu không không thể nào dễ dàng lấy yếu thắng mạnh đến thế.

Quan sát tỉ mỉ trạng thái của Oánh, thấy nàng sinh cơ không hề hấn gì, khí tức bình ổn, toàn thân bị kim quang bao trùm, hắn lập tức hiểu ra, Chúc Bảo kia xác nhận có hiệu quả phong cấm.

Đây là Chúc Bảo gì mà có uy năng chí bảo? Thượng Thành Việt cấp tốc suy tư trong đầu, nhưng nhất thời vẫn chưa thể nghĩ ra rốt cuộc là kiện chí bảo nào có uy năng như vậy.

Vô Tướng cung sở dĩ dám đường hoàng xâm lấn Vạn Tượng Hải như thế này, cũng là bởi vì bọn hắn hiểu rất rõ lai lịch của Vạn Tượng Hải. Trước khi xâm lấn, Thượng Thành Việt thậm chí đã mời một đạo Thiên Tuyền Kiếm khí, đơn giản là để phòng bị Hỏa Hồ Lô của tinh hệ Vạn Tượng này.

Sự thật chứng minh, sự cẩn trọng của hắn không sai. Cuộc đánh cược với Nguyên Sắt, trên nhiều phương diện, là sự so đấu giữa hai đại chí bảo Chúc Bảo. Hắn thì dựa vào sự điên cuồng của mình nhiều hơn một chút.

Ai ngờ đều sắp sửa hồi phủ, lại xảy ra biến cố như vậy.

Thượng Thành Việt hơi nheo mắt lại, nhìn qua Lục Diệp, chầm chậm mở miệng nói: “Người trẻ tuổi, ngươi biết mình đang làm cái gì sao?”

Từ trước đến nay, chỉ có Vô Tướng cung đi cướp đoạt thế lực khác, nay lại có người muốn đến cướp đoạt bọn hắn?

Mà lại Nguyên Sắt nói, người trẻ tuổi kia không phải Nhật Chiếu của tinh hệ Vạn Tượng. Nói cách khác, hẳn là không biết từ tinh hệ nào đến trợ giúp, cho nên cho dù giết, cũng sẽ không dẫn phát sự phản công từ phía Vạn Tượng này.

Kiện Chúc Bảo có hiệu quả phong cấm này uy năng quả thực quỷ bí khó phòng, nhưng Chúc Bảo cũng không phải vô địch. Hắn thật không e ngại điều gì.

“Có một vấn đề muốn thỉnh giáo!” Lục Diệp tay cầm Bàn Sơn Đao kề vào cổ Oánh, ánh mắt nhìn về phía Thượng Thành Việt.

Thượng Thành Việt lặng yên chốc lát, lúc này mới lên tiếng: “Nói đi!”

Nếu là ngày thường, loại người trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng này hắn sẽ không thèm để ý. Nhưng hôm nay tính mạng Oánh nắm giữ trong tay người ta, hắn thật sự không tiện cự tuyệt. Bất kể nói thế nào, cũng phải cứu Oánh trước đã.

“Vị Thánh Nữ kia của các ngươi đã phạm phải chuyện gì? Vì sao muốn truy sát nàng?”

Từ các loại tình báo thu được trước đó, Nha Nha chính là Thánh Nữ của Vô Tướng cung. Nàng rõ ràng sớm có cơ hội khôi phục bản thân, nhưng vẫn không làm như vậy, hiển nhiên là biết một khi khôi phục sẽ dẫn phát hậu quả gì.

Hôm nay Lục Diệp gặp phải nguy cơ, Nha Nha bất đắc dĩ đập vỡ vòng ngọc, tìm về tu vi và ký ức được phong ấn trong vòng ngọc, sau khi đánh Nguyên Đốc rơi xuống Vạn Tượng Hải liền cấp tốc đào vong.

Lục Diệp đối với chuyện này không thể không bận tâm. Đã người của Vô Tướng cung ở trước mặt, tự nhiên là phải hỏi cho minh bạch.

Thượng Thành Việt trong mắt tinh quang lóe lên: “Ngươi biết Thánh Nữ?”

Lời hắn vừa dứt, Oánh liền kêu lên một tiếng đau đớn, máu tươi chảy ròng nơi cổ, lưỡi đao đã lún vào thịt một tấc.

Lục Diệp nhàn nhạt nhìn qua Thượng Thành Việt: “Là ta đang hỏi chuyện, ngươi chỉ cần trả lời!”

“Ngươi tiểu tử này!” Phía sau Thượng Thành Việt, một gã Nhật Chiếu thể hình hùng tráng mắt thấy Oánh bị thương, lập tức giận dữ, nhưng lại không dám có bất kỳ hành động thiếu suy nghĩ nào, quả thực biệt khuất.

Nhưng những cử động này của Lục Diệp không nghi ngờ gì đã khiến các Nhật Chiếu Vô Tướng cung nhận ra sự tàn nhẫn và lãnh khốc của hắn. Có thể đoán được, nếu Thượng Thành Việt còn dám nói nhảm, Oánh sẽ còn phải chịu đau khổ.

Thượng Thành Việt trong mắt lộ ra một tia tán thưởng. Người trẻ tuổi lòng dạ độc ác như vậy giờ không còn thấy nhiều, rất hợp khẩu vị của hắn. Nếu là ngày thường, hắn còn có ý định thu phục, nhưng lúc này rõ ràng thời cơ không đúng.

Suy nghĩ một chút, hắn mở miệng nói: “Thánh Nữ nàng đã phạm phải một chút sai lầm, cho nên mới bị đuổi giết.” Mắt thấy Lục Diệp dường như có ý định hỏi kỹ hơn, hắn lại mở miệng: “Ngươi cũng không cần hỏi cụ thể phạm phải sai lầm gì, đây là cơ mật của Vô Tướng cung, không thể trả lời.”

Lục Diệp chớp mắt mấy cái, ý thức được cơ mật này Thượng Thành Việt vô luận thế nào cũng khó có khả năng nói ra, liền đổi sang vấn đề khác: “Các ngươi truy sát nàng, vậy thái độ cuối cùng là gì?”

“Thái độ?” Thượng Thành Việt mỉm cười, “Nếu nàng biết sai, vậy dĩ nhiên dễ nói, vẫn cứ ngoan ngoãn làm Thánh Nữ của nàng. Nhưng nếu là nàng không biết sai…”

Hắn dừng lại câu chuyện, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.

Ánh mắt Lục Diệp hơi rũ xuống.

Vô Tướng cung là thế lực như thế nào, Lục Diệp trước kia không biết, cũng căn bản chưa từng nghe nói qua, nhưng lần này lại được lĩnh giáo.

Đoạn đường này tới, Vạn Tượng Hải ngày thường phồn hoa thịnh vượng lại có nhiều thi cốt, gần như tất cả Linh đảo đỉnh cấp đều bị tẩy sạch. Nói bọn hắn là trộm cướp của tu hành giới cũng không đủ.

Nha Nha xuất thân từ Vô Tướng cung, nhưng giờ lại bị truy sát. Chuyện này hẳn không đơn giản chỉ là vì phạm phải sai lầm gì, rất có thể cũng là lý niệm không hợp.

Hơn nữa những năm này ở chung, tính tình của Nha Nha thế nào Lục Diệp tự nhiên rõ ràng. Nếu nàng thật sự nguyện ý về Vô Tướng cung, những năm này đã sẽ không một mực duy trì hình thái hài đồng.

Nàng đã sớm có thể khôi phục thực lực bản thân.

Cho nên mâu thuẫn giữa Nha Nha và Vô Tướng cung… là không thể điều hòa!

Nghĩ như vậy, Lục Diệp liền biết mình nên dùng thái độ nào mà đối đãi Vô Tướng cung.

“Tiểu tử, vấn đề của ngươi bản tọa đã trả lời, có thể thả người chưa?” Thượng Thành Việt cách không nhìn qua Lục Diệp, sắc mặt ẩn hiện vẻ không kiên nhẫn.

Lục Diệp cao giọng nói: “Muốn ta thả người, có thể! Ta vẫn là câu nói kia: người có thể đi, đồ vật lưu lại!”

“Tiểu tử.” Ánh mắt Thượng Thành Việt ung dung, “Ngươi mới tấn thăng Nhật Chiếu, có thể không quá rõ ràng hiểm nguy của tu hành giới. Đừng tưởng rằng nắm giữ một kiện Chúc Bảo liền có thể muốn làm gì thì làm. Trên đời này có rất nhiều tồn tại ngươi không thể trêu chọc nổi. Ngươi bây giờ thả người, bản tọa có thể bỏ qua chuyện cũ, nhưng nếu là chấp mê bất ngộ…”

Ánh đao lướt qua, máu tươi chảy dài, một đoạn tay cụt bay ra, rơi xuống Vạn Tượng Hải, biến mất dưới làn nước biển thâm u.

Thượng Thành Việt khẽ nhướng mày, rất nhiều Nhật Chiếu bên cạnh hắn đầy mặt giận dữ, vô số tu sĩ quan sát từ xa càng là một mặt kinh ngạc.

Không ai ngờ rằng Lục Diệp bỗng nhiên liền động thủ. Mặc dù không lấy tính mạng Oánh, nhưng lại trực tiếp chém đứt một tay nàng.

Đau đớn khiến Oánh nhăn nhó mặt mày, nhưng nhiều hơn là sợ hãi. Khoảng cách gần như thế, nàng so với Thượng Thành Việt càng có thể rõ ràng trực quan cảm nhận được sự ngang ngược ẩn giấu dưới vẻ ngoài bình tĩnh của Lục Diệp.

“Ngươi nói cái gì?” Lục Diệp hơi nghi hoặc nhìn qua Thượng Thành Việt: “Sóng gió Vạn Tượng Hải lớn quá, ngươi nói chuyện thanh âm nhỏ quá ta không nghe rõ, ngươi lặp lại lần nữa.”

Da mặt Thượng Thành Việt giật giật, cắn răng: “Ta nói… Giết ngươi!”

Dứt lời, mấy đạo thân ảnh cùng nhau từ sau lưng Thượng Thành Việt lao ra. Đặc biệt là cung chủ thứ tư Tuyệt Nhận, tốc độ nhanh nhất. Hắn là Ảnh tộc, vẫn luôn không có quá nhiều cảm giác tồn tại, nhưng giờ phút này lại là người đi đầu, cả người hóa thành một đoàn u quang gần như không thể phát giác.

Mấy vị Nhật Chiếu này cùng nhau động thủ, thần sắc Mộ Tình khẽ động, vội vàng nhìn về phía Nguyên Sắt: “Nguyên sư huynh…”

Đó là một cơ hội. Bản thân nàng đã trải qua nên hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác về năng lực quỷ bí của kim quang kia. Thượng Thành Việt sở dĩ dám cùng Lục Diệp vạch mặt, hạ lệnh giết hắn, chính là vì chắc chắn kim quang kia là uy năng của Chúc Bảo, mà nếu đã là Chúc Bảo, thì không thể nào vận dụng liên tục.

Đây là tai hại của tuyệt đại đa số Chúc Bảo, trên cơ bản đều là chiêu sát thủ chỉ có thể thôi động một lần trong thời gian ngắn.

Như Thiên Tuyền Kiếm khí mà Thượng Thành Việt trước đó khống chế, như kỳ hỏa của Hỏa Hồ Lô mà Nguyên Sắt thôi thúc…

Nhưng luồng kim quang đó lại không giống!

Sáu vị Nhật Chiếu của Vạn Tượng Hải không phải đối thủ của người ta, nhưng nếu thêm Lục Diệp vào thì chưa chắc không thể một trận chiến!

Đây là cơ hội tuyệt hảo để cứu vãn danh dự của bản tinh hệ.

“Không thể vọng động!”

Nhưng mà điều khiến Mộ Tình thất vọng khôn xiết là, Nguyên Sắt căn bản không có ý định thừa cơ động thủ, hiển nhiên là sau thất bại trong cuộc tranh phong vừa rồi đã mất đi dũng khí…

Mộ Tình đầy mặt đắng chát, lại không khỏi nhớ tới Cửu Nhan. Nếu như Cửu Nhan ở đây, bằng tính tình của nàng, làm sao có thể dễ dàng tha thứ các Nhật Chiếu khác hành động ngông cuồng như vậy tại Vạn Tượng Hải? Nhất định đã sớm cùng tên Thượng Thành Việt kia đánh túi bụi.

Sáu vị Nhật Chiếu của Vạn Tượng Hải lạnh nhạt đứng ngoài quan sát, Lục Diệp bên này trong nháy mắt trở thành tâm điểm của vòng xoáy tranh phong.

Từng đạo thần niệm cường đại từ các phương hướng khác nhau đánh thẳng tới, dễ dàng phá vỡ phòng hộ thần hồn của hắn.

Các Nhật Chiếu Vô Tướng cung này đều là hạng người từng trải chiến trận, tự nhiên biết thủ đoạn hữu hiệu nhất để đối phó một tân tấn Nhật Chiếu như Lục Diệp là gì.

Đó chính là công kích thần hồn!

Tân tấn Nhật Chiếu, cảnh giới không vững chắc, lực lượng thần hồn đương nhiên kém xa bọn hắn. Cho nên chỉ cần giành được áp chế trên thần hồn, thì Lục Diệp tuyệt không có sức phản kháng. Đến lúc đó, chẳng những có thể cứu Oánh, thậm chí còn có thể thu được một kiện Chúc Bảo uy năng to lớn!

Nhưng mà điều khiến tất cả mọi người khó mà tin được là, Lục Diệp tân tấn Nhật Chiếu này dưới sự trùng kích của rất nhiều thần hồn lại không hề bị áp chế như dự đoán, mà biểu lộ bỗng nhiên trở nên dữ tợn. Đó là do nỗi đau trong Thần hải mang đến phản ứng, trường đao trong tay hắn vung lên.

Đầu của Oánh bay lên, mặt mày mờ mịt hoảng loạn. Thi thể không đầu rơi xuống Vạn Tượng Hải, biến mất dưới làn nước biển thâm u.

“Oánh!” Có người hô to, chính là gã nam tử thể hình hùng tráng trước đó, dường như có quan hệ không tệ với Oánh. Mắt thấy Oánh thế mà bị giết, hắn lập tức muốn rách cả mí mắt.

Lục Diệp trong mắt tràn đầy tơ máu, quay đầu nhìn về một bên. Tỳ Hưu thú sủng đang nằm trên vai hắn, kim quang lập lòe khắp thân.

Trên phương hướng đó, Tuyệt Nhận đang cấp tốc tiếp cận Lục Diệp. Bốn mắt nhìn nhau sát na, Tuyệt Nhận giật mình trong lòng, vội vàng triệt thoái phía sau…

view-source:https://vozer.vn/nhan-dao-dai-thanh/chuong-1995

By admin