Chương 1996: Không kiêng nể gì cả

Khi kim quang lần nữa hiện lên, Thượng Thành Việt không khỏi kinh ngạc tột độ: “Làm sao lại như vậy?”

Chính như Mộ Tình từng suy nghĩ, hắn rõ ràng đã chứng kiến thủ đoạn của Lục Diệp nhưng vẫn không hề sợ hãi, bởi vì tin chắc uy năng của món Chúc Bảo kia trong thời gian ngắn không thể kích hoạt lần thứ hai. Cái tên Nhật Chiếu tân tấn không biết từ đâu xuất hiện này cứ ngỡ chỉ cần giam giữ được một người như Oánh là có thể muốn làm gì thì làm. Thật quá ngây thơ! Vì thế hắn mới không chút do dự hạ lệnh giết đối phương.

Ai ngờ, ngay trước mắt, một đạo kim quang lại lần nữa lóe lên…

Tất cả mọi người đều tận mắt chứng kiến cảnh Oánh gặp phải, bởi vậy, ngay khoảnh khắc kim quang này bộc phát, hầu như ai nấy đều lùi lại, không một ai nguyện ý trực diện uy năng của một món Chúc Bảo.

Đợi đến khi động tĩnh hỗn loạn lắng xuống, các Nhật Chiếu của Vô Tướng Cung đều lộ vẻ mặt khó coi, bởi vì trên tay Lục Diệp giờ phút này lại đang giam giữ một tên Nhật Chiếu khác. Đó chính là gã nam tử hùng tráng vừa rồi lớn tiếng gọi tên Oánh. Toàn thân gã kim quang bao phủ, khí huyết cùng pháp lực bị phong cấm, giống hệt như Oánh lúc nãy, không thể động đậy.

Cách đó không xa, Tuyệt Nhận vẫn còn chưa hết bàng hoàng sợ hãi. Hắn có thể khẳng định, ban đầu Lục Diệp đã định ra tay với hắn, bởi vì hắn là kẻ xông lên phía trước nhất. May mắn hắn phản ứng không chậm, nhận thấy có điều bất ổn liền rút lui nhanh hơn tất cả mọi người, nhờ thế mới khiến đối phương từ bỏ ý định ban đầu, chuyển sang ra tay với kẻ khác. Đạo kim quang quỷ dị kia, một khi được thôi phát, Tuyệt Nhận tự nhận không có cách nào thoát khỏi. Nếu thật bị một tên Nhật Chiếu tân tấn giam giữ, vậy hắn, vị cung chủ thứ tư, coi như mất hết thể diện.

“Ngươi muốn…” Lục Diệp đặt Bàn Sơn Đao lên cổ tên nam tử hùng tráng kia, lấy gã làm lá chắn, ánh mắt vượt qua bờ vai gã nhìn về phía Thượng Thành Việt, biểu cảm hơi méo mó: “Giết ai?”

Cho tới giờ khắc này, sự rung chuyển trong thần hải của hắn mới dần dần được vuốt phẳng dưới ánh sáng của Thất Thải Thần Liên.

Khóe mắt Thượng Thành Việt giật giật kịch liệt. Hắn có chút không nắm bắt được tình hình. Theo lý mà nói, một bảo vật có thể nhẹ nhàng giam cầm Nhật Chiếu như vậy, chắc chắn là Chúc Bảo không nghi ngờ gì. Trên đời này, chỉ có Chúc Bảo mới sở hữu uy năng kỳ lạ đến thế. Thế nhưng, nếu thật sự là Chúc Bảo, thì không có lý do gì lại có thể vận dụng nhanh đến mức này, chỉ trong chốc lát đã là lần thứ hai! Hơn nữa, đối phương đã có thể vận dụng lần thứ hai, vậy liệu có thể vận dụng lần thứ ba, lần thứ tư…?

Số lượng Nhật Chiếu của bọn hắn quả thật không ít, chuyến này có tới mười một người. Nhưng ngay trước mắt, số còn sống cũng chỉ còn bảy, lại thêm một kẻ đang bị bắt giữ, tính mạng nguy hiểm bất cứ lúc nào. Số người còn có thể ra tay chỉ vỏn vẹn sáu vị, ngang bằng với số lượng Nhật Chiếu của Vạn Tượng Tinh Hệ. Ưu thế ban đầu của họ đã không còn sót lại chút nào!

Trước đó, đã có ba vị Nhật Chiếu không hiểu sao vẫn lạc. Thượng Thành Việt chợt trong lòng khẽ động: “Thiên Nhãn, Mã Trọc và Khuê Sơn là do ngươi giết?” Trước kia, hắn từng cho rằng cái chết của ba vị này là do các Nhật Chiếu của Vạn Tượng Tinh Hệ ra tay. Thế nhưng, sau khi giao thủ với Nguyên Sắt, hắn liền phát hiện, Nhật Chiếu của Vạn Tượng Tinh Hệ không có sát tính lớn đến vậy, cũng không có thủ đoạn giải quyết Nhật Chiếu một cách lặng yên không một tiếng động như thế. Nhưng nếu là tên người trẻ tuổi tay cầm Chúc Bảo này…

Biểu cảm của Lục Diệp vẫn hung dữ như cũ, nhưng giờ đây không còn là do thần hải rung chuyển nữa, mà là đang cố gắng áp chế dục niệm trong lòng. Trước đó, khi bắt được Oánh, trong lòng hắn đã có một thanh âm không ngừng vang lên, thúc giục hắn một xúc động bức thiết muốn thôi động uy năng của Thiên Phú Thụ, nuốt chửng Oánh, để lần nữa hưởng thụ cái tư vị mê hồn ấy. Nhưng hắn biết mình tuyệt đối không thể làm như vậy. Bởi vì nếu thật làm vậy, sự việc sẽ quá kinh người, hơn nữa, một khi lỗ hổng này được mở ra lần nữa, có thể sẽ vĩnh viễn không cách nào áp chế. Trước đó, vì tấn thăng Nhật Chiếu, hắn không thể không làm như vậy, chỉ để Pháp Nguyên mau chóng viên mãn. Giờ đây đã là Nhật Chiếu, hắn không thể tiếp tục nữa. Trái cây màu đen trên Thiên Phú Thụ là điềm báo chẳng lành, Lục Diệp không hề muốn nó chân chính thành thục.

“Ta nói lần cuối cùng!” Lục Diệp cắn răng. Không biết tại sao, hắn có thể cảm nhận được từ cơ thể tên Nhật Chiếu đang bị mình bắt giữ phía trước truyền đến một luồng hương khí. Luồng hương khí ấy không ngừng dẫn động uy năng của Thiên Phú Thụ, khiến hắn khó mà áp chế được ý niệm trong lòng.

Hắn vừa ra tay tàn nhẫn, trường đao lại lần nữa chém xuống. Tên nam tử thân hình hùng tráng lập tức nối gót Oánh, thân thể rắn chắc bị chém thành hai nửa, rơi xuống Vạn Tượng Hải.

Lục Diệp giơ cao trường đao, chỉ thẳng vào Thượng Thành Việt đang đứng ở xa, đầy mặt lệ khí: “Người có thể đi, đồ vật phải lưu lại!”

Sắc mặt của đám Nhật Chiếu thuộc Vô Tướng Cung liên tục biến đổi…

Việc Lục Diệp vừa rồi giết Oánh đã nằm ngoài dự liệu của bọn họ. Dù sao, lúc đó bất cứ ai cũng nghĩ rằng Lục Diệp sẽ giữ Oánh làm con tin chứ không thể tùy tiện ra tay. Thế nhưng Oánh vẫn chết. Giờ đây, Lục Diệp lại tiếp tục hạ sát thủ, hoàn toàn là một dáng vẻ không chút kiêng kỵ, hồn nhiên như thể có hay không có con tin cũng chẳng hề quan trọng. Và khi liên tưởng đến đạo kim quang quỷ dị kia liên tục được kích hoạt hai lần, người ta không khỏi suy nghĩ rất nhiều điều…

Thượng Thành Việt là người suy nghĩ nhiều nhất. Tới giờ phút này, hắn đã có thể xác định, cái chết của Thiên Nhãn, Mã Trọc và ba vị Nhật Chiếu khác chắc chắn có liên quan đến Lục Diệp. Nói cách khác, trong gần nửa ngày ngắn ngủi vừa qua, bên phía Vô Tướng Cung đã có trọn vẹn năm vị Nhật Chiếu chết trên tay Lục Diệp. Với thực lực của hắn, chắc chắn không thể làm được điều này, vậy nên, thứ hắn ỷ lại chính là uy năng của món Chúc Bảo kia. Tính ra, dù là giết một người chỉ vận dụng một lần, món Chúc Bảo kia cũng đã được thôi động tới năm lần… Mẹ nó, rốt cuộc đây là món Chí Bảo Chúc Bảo nào?

Thượng Thành Việt, thân là cung chủ thứ ba của Vô Tướng Cung, đã có nhiều nghiên cứu và đọc lướt qua các Chí Bảo tồn tại trong tinh không. Thế nhưng, dù với kiến thức uyên bác của hắn, nhất thời cũng không tài nào suy đoán ra được. Nhưng dù thế nào đi nữa, sự không kiêng nể gì của Lục Diệp khiến hắn cực kỳ sợ ném chuột vỡ bình. Trong lòng hắn tự nhủ, trên đời này không có loại Chúc Bảo nào có thể thôi phát uy năng không hạn chế, đối phương không thể nào lại đánh ra được đạo kim quang như thế nữa. Nhưng hắn không dám đánh cược…

Ngay lúc muôn vàn suy nghĩ trong lòng hắn đang xoay vần, trong trận doanh Vạn Tượng Tinh Hệ, Nguyên Sắt bỗng nhiên bước ra một bước về phía trước, cất tiếng lạnh lùng: “Ý của Lục đạo hữu đây, cũng chính là ý của Vạn Tượng ta!”

Mộ Tình đứng phía sau hắn, khẽ thở dài một tiếng. Vừa rồi, khi mấy vị Nhật Chiếu của Vô Tướng Cung đồng loạt ra tay, nàng cảm thấy đó là một cơ hội, nên đã truyền âm cho Nguyên Sắt. Kết quả, Nguyên Sắt vẫn bất vi sở động. Nhưng giờ phút này, Lục Diệp đã đứng vững thế công của Vô Tướng Cung, thậm chí còn giết thêm một người nữa của đối phương. Lúc này Nguyên Sắt mới đứng dậy. Bởi vì, xét về chiến lực trên mặt nổi, sau khi hai người bên Vô Tướng Cung bị giết, số Nhật Chiếu còn lại chỉ là sáu vị, bằng với số lượng của Vạn Tượng Tinh Hệ! Giờ đây, bọn hắn chủ động dựa vào Lục Diệp, thì về mặt nhân số sẽ hơn đối phương một người. Hơn nữa, Lục Diệp còn có món Chúc Bảo kim quang quỷ dị kia…

Đây là cơ hội cuối cùng để Vạn Tượng Tinh Hệ vãn hồi danh dự, Nguyên Sắt đương nhiên sẽ không bỏ qua, vì thế hắn mới đứng dậy.

Thượng Thành Việt đột ngột quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Nguyên Sắt, trong mắt vừa có nổi nóng, vừa có sự xem thường. Tâm tư của Nguyên Sắt, hắn liếc mắt một cái đã nhìn thấu. Trong lòng hắn cực độ xem thường cách Nguyên Sắt nhìn nhận thời thế. Thế nhưng không thể phủ nhận rằng, một khi Vạn Tượng liên thủ với Lục Diệp, bên phía Vô Tướng Cung sẽ chẳng chiếm được lợi lộc gì. Lần này tổn thất quá lớn, về mặt Nhật Chiếu đã có trọn vẹn năm vị vẫn lạc. Tuy nói Vô Tướng Cung gia đại nghiệp đại, Nhật Chiếu đông đảo, nhưng cũng không thể lãng phí như thế này. Nếu lại phải giao ra số vật tư đã cướp bóc được, e rằng sau khi trở về lần này, ngay cả vị trí cung chủ thứ ba của hắn cũng không chắc giữ được.

Hắn lạnh lùng liếc nhìn Nguyên Sắt một cái, rồi mới quay đầu nhìn về Lục Diệp: “Ngươi còn có thể thôi động đạo kim quang kia nữa không?”

Lục Diệp hếch mũi lên trời, một vẻ kiệt ngạo bất tuân: “Ngươi thử xem!”

Ánh mắt Thượng Thành Việt chớp động liên hồi, không biết đang suy tính điều gì.

Ngay đúng lúc này, chợt có một luồng khí tức từ đằng xa nhanh chóng áp sát. Nhất thời, sự chú ý của tất cả Nhật Chiếu đều bị thu hút. Lục Diệp thần sắc cũng khẽ động, quay đầu nhìn theo.

Một lát sau, một bóng người quen thuộc khắc sâu vào tầm mắt hắn. Người đến có khí chất anh vĩ bất phàm, khí tức ngược lại không quá lộ liễu, nhưng khi thấy người này, các Nhật Chiếu bên phía Vạn Tượng Hải đều liên tục biến sắc. Chỉ vì người đến không ai khác chính là Thanh Ma Vương Mã Bân!

“Sao lại náo nhiệt thế này?” Mã Bân có chút không hiểu. Trước đó, hắn đuổi theo Hắc Vân, hoàn toàn không biết những biến cố xảy ra sau đó. Giờ trở về, hắn chợt nhận ra nơi này đang tụ tập rất nhiều Nhật Chiếu. Nếu không phải phát giác được khí tức của Lục Diệp ở đây, hắn còn sẽ không đường hoàng hiện thân như thế.

Hắn hiển nhiên đã trải qua một trận khổ chiến, cả thân quần áo đều có nhiều chỗ tổn hại. Thế nhưng, dù cho giờ phút này khí tức của hắn bất ổn, hắn vẫn như thể là tiêu điểm trời sinh. Tất cả mọi người đều nhìn chăm chú vào tay phải hắn. Giờ này khắc này, tay phải ấy đang xách một cái đầu lâu, đôi mắt trợn trừng, một vẻ chết không nhắm mắt.

“Hắc Vân!” Trong trận doanh Vạn Tượng, tầm mắt Mạc Vấn Lễ co rụt lại. Ban đầu, chính hắn và Hắc Vân đã liên thủ vây công Mã Bân. Hắc Vân mạnh mẽ đến mức nào, chính hắn đã thân trải nghiệm. Thế nhưng, không ngờ giờ đây gã đã chết, đầu lâu còn bị Mã Bân xách về. Đây chính là một trong năm vị Đại Yêu Tôn của Tử Tuyền, một cường giả đứng ở đỉnh phong của cảnh giới Nhật Chiếu. Vậy mà cứ thế chết đi ư?

Mã Bân nhìn quanh một lượt, lại có chút kinh ngạc khi quan sát Lục Diệp. Hiển nhiên hắn không hề nghĩ tới, Lục Diệp thế mà đã tấn thăng Nhật Chiếu. Khi hắn rời đi để truy sát Hắc Vân, Lục Diệp vẫn chỉ là Nguyệt Dao. Thế mà mới gần nửa ngày công phu… Sự kinh ngạc chỉ kéo dài trong khoảnh khắc. Truyền nhân Đạo Thụ, tu vi tấn thăng nhanh đến mức nào cũng không có gì đáng lạ. Hắn tiện tay ném đầu lâu Hắc Vân cho Lục Diệp, khẽ gật đầu.

Lục Diệp tiếp nhận cái đầu lâu kia, nhàn nhạt nhìn thoáng qua, rồi một tay bóp nát. Hắc Vân đã chết, Nguyên Đốc cũng đã chết. Như vậy, một số việc coi như đã chấm dứt. Về phần sau đó… thì chỉ có thể tính sau. Giờ đây vẫn phải giải quyết vấn đề trước mắt.

“Vô Tướng Cung?” Mã Bân nhìn về phía Thượng Thành Việt và những kẻ khác bên kia, khẽ cau mày.

“Thanh Ma Vương Mã Bân!” Thượng Thành Việt hiển nhiên cũng đã nghe nói danh tiếng Mã Bân. Ánh mắt hắn có chút nheo lại, vẻ mặt vốn dĩ vẫn bình thản từ khi đến Vạn Tượng Hải giờ phút này rốt cục cũng lộ ra chút ngưng trọng. Mặc dù nhìn ra Mã Bân đang có thương tích trong người, trạng thái không tốt, nhưng hắn vẫn không dám có chút khinh thường. Sự thay đổi rất nhỏ này khiến sáu vị Nhật Chiếu của Vạn Tượng Hải nhận ra, lòng tràn đầy đắng chát. Nơi này rõ ràng là Vạn Tượng Hải, thế nhưng người của Vô Tướng Cung căn bản không hề xem bọn hắn ra gì, ngược lại còn lộ rõ ý kiêng kị đối với Mã Bân. So sánh như vậy, khiến bọn hắn có cảm giác thất bại nặng nề.

“Hiện tại tình huống thế nào rồi?” Mã Bân nhìn về phía Lục Diệp hỏi.

Lục Diệp đáp: “Vô Tướng Cung xâm lấn Vạn Tượng Hải, giết người phóng hỏa, cướp bóc vật tư, rồi chuẩn bị rút lui. Ta bảo bọn hắn cứ để đồ vật lại, người có thể cút đi, nhưng bọn hắn không nghe, thế là liền đánh nhau.”

“Ngươi không chịu thiệt đấy chứ?” Mã Bân lo lắng nhìn lại.

“Không.” Lục Diệp lắc đầu.

“Vậy thì tốt rồi.” Mã Bân khẽ vuốt cằm.

Thượng Thành Việt và Nguyên Sắt đều khóe mắt run rẩy. Bọn hắn rất muốn nói cho Mã Bân rằng, Lục Diệp chẳng những không chịu thiệt, mà còn giết hai vị Đại Nhật Chiếu của Vô Tướng Cung, giờ đây càng ép bên Vô Tướng Cung vào thế tiến thoái lưỡng nan, tình cảnh vô cùng xấu hổ. Nhưng không ai tiện nói ra…

Chương 1997: Ăn cướp bị ăn cướp ( tết nguyên đán khoái hoạt )

Trên đảo Vạn Tượng, cánh cửa của Vô Tướng cung đã mở, đại lượng tu sĩ Vô Tướng cung vây tụ quanh đó, nhưng không ai dám manh động.

Ba phe hơn mười vị cường giả Nhật Chiếu tề tựu gần đảo Vạn Tượng, từ xa giằng co.

Sắc mặt Thượng Thành Việt ngưng trọng, bởi hắn đã ý thức được một điều: chuyến Vô Tướng cung xâm lấn Vạn Tượng Hải lần này coi như thất bại từ đầu đến cuối.

Kế hoạch của bọn hắn rất tốt, tiến triển cũng vô cùng thuận lợi, nhưng ai cũng không ngờ, ngay lúc bọn hắn sắp rút lui, lại đụng phải một Lục Diệp.

Nhìn Lục Diệp, ánh mắt Thượng Thành Việt thâm thúy, dường như muốn khắc ghi hình dáng hắn, rồi mới quay đầu nhìn Mã Bân: “Mã đạo hữu, vị Lục đạo hữu này cùng ngươi là…?”

Mã Bân thản nhiên đáp: “Lục Diệp có ân cứu mạng với ta, ngươi muốn làm gì?”

Thượng Thành Việt khẽ thở dài một tiếng: “Nếu đã như vậy, Vô Tướng cung ta đành nể mặt Mã đạo hữu!” Nói rồi, hắn khẽ quát to một tiếng: “Đem tất cả mọi thứ lưu lại!”

Thế cục như vậy, Vô Tướng cung không còn cơ hội lật bàn. Đã định nhận thua, thì nhận thua trước Thanh Ma Vương Mã Bân cũng không tính mất mặt, dù sao người ta nổi danh lừng lẫy.

Thật ra đây là Thượng Thành Việt tìm cho mình một bậc thang để xuống.

Mọi người đều đã hiểu rõ, song không ai vạch trần.

Một tiếng hiệu lệnh của hắn, trên đảo Vạn Tượng, rất nhiều tu sĩ Vô Tướng cung dù mặt lộ vẻ không cam lòng, nhưng vẫn đặt những chiếc nhẫn trữ vật chứa đầy vật liệu cướp bóc được xuống đất.

Trong chớp mắt, khu vực ấy liền có thêm mấy ngàn chiếc nhẫn trữ vật, nhất thời vô số ánh mắt đổ dồn về khu vực này.

Lúc này Thượng Thành Việt mới nhìn về phía Lục Diệp: “Vậy, ngươi có hài lòng không?”

Lục Diệp nhìn hắn: “Tất cả nhẫn trữ vật đều phải lưu lại, các ngươi mới có thể đi. Nếu có kẻ nào dám tư tàng, đừng trách ta không nể tình!”

Trong lúc nói chuyện, hắn nhìn chằm chằm tay phải Thượng Thành Việt.

Thượng Thành Việt ngạc nhiên, vô thức sờ lên chiếc nhẫn trữ vật trên tay phải của mình: “Đây là của ta…”

“Cái đó cũng phải lưu lại!”

Thượng Thành Việt giận quá hóa cười, đây thật là lần đầu tiên từ khai thiên lập địa đến giờ, kẻ đi cướp lại bị người khác cướp ngược. Trớ trêu thay hắn lại không tiện trở mặt, bởi vì lúc này nhìn bọn hắn không chỉ có Lục Diệp cùng Mã Bân, mà còn có sáu đại Nhật Chiếu của Vạn Tượng Hải đang đứng nhìn chằm chằm.

Hắn xác định, Nguyên Sắt và những người khác bên kia đang ước gì phe mình cùng Lục Diệp và Mã Bân lần nữa phát sinh xung đột. Cứ như thế, bọn hắn liền có thể liên thủ tạo áp lực, đến lúc đó người của Vô Tướng cung còn muốn chạy cũng không thoát nổi.

Đè nén lửa giận trong lòng, Thượng Thành Việt khẽ gật đầu: “Được, đúng như ngươi mong muốn!”

Nói đoạn, hắn tháo chiếc nhẫn trữ vật của mình, ném về phía khu vực kia trên đảo Vạn Tượng.

“Còn có mấy người bọn hắn!” Lục Diệp nâng Bàn Sơn Đao, chỉ xa xa mấy đại Nhật Chiếu bên cạnh Thượng Thành Việt.

Những vị Nhật Chiếu của Vô Tướng cung này ai nấy đều biểu lộ vô cùng khuất nhục, nhưng Thượng Thành Việt đã giao ra nhẫn trữ vật của mình, bọn hắn há có thể phản kháng?

Bất đắc dĩ, từng người một tháo nhẫn trữ vật của mình ra ném đi.

Từ xa, vô số tu sĩ quan sát một màn này, nhất thời lại cảm thấy vô cùng hả hê, trút được ác khí trong lòng. Bất luận bọn hắn xuất thân từ tinh hệ nào, đến từ giới vực nào, đã tới Vạn Tượng Hải, đó chính là kiếm ăn ở nơi đây, là một phần tử của nơi này. Vô Tướng cung bỗng nhiên xâm lấn, coi bọn hắn như heo chó, tùy ý tàn sát. Vạn Tượng tinh hệ bảo vệ bất lợi, căn bản vô năng phản kháng.

Mà chính trong tuyệt cảnh như vậy, Lục Diệp của Tam Giới đảo đã xông ra, cường sát Nhật Chiếu, uy hiếp tứ phương, hung hăng dập tắt khí diễm phách lối của Vô Tướng cung. Bây giờ chẳng những bức bách những kẻ tặc nhân này từ bỏ những thứ cướp bóc được, thậm chí ngay cả nhẫn trữ vật của chính bọn hắn cũng không giữ nổi.

Điều này thực sự khiến lòng người phấn chấn. So với đủ loại ứng phó của Vạn Tượng tinh hệ trong đợt xâm lấn này, cách làm của Lục Diệp không nghi ngờ gì càng được lòng người hơn.

“Bây giờ chúng ta có thể đi chưa?” Thượng Thành Việt nhìn Lục Diệp hỏi.

Lục Diệp mặt lạnh không nói. Ở một phương hướng khác, ánh mắt Nguyên Sắt một khắc không rời nhìn chằm chằm hắn, trong mắt ẩn chứa chờ mong, chỉ chờ Lục Diệp bên này một tiếng hiệu lệnh, hắn liền lập tức mang theo các Nhật Chiếu khác vây giết người của Vô Tướng cung.

Bây giờ đồ vật đã trả lại, vậy dĩ nhiên là phải truy cùng giết tận…

Nhưng điều khiến hắn cảm thấy đáng tiếc là, Lục Diệp hiển nhiên không có ý định này.

“Về kính báo cung chủ Vô Tướng cung các ngươi, ngày sau Vạn Tượng Hải này, ta quyết định. Còn dám tới quấy rầy, tới bao nhiêu giết bấy nhiêu. Cút đi!”

Thượng Thành Việt nghe vậy trừng mắt nhìn, sau đó nhìn thoáng qua Nguyên Sắt và những người bên cạnh, lúc này mới lên tiếng nói: “Ơn ban hôm nay của đạo hữu, Vô Tướng cung ta ghi nhớ!”

Trong lúc nói chuyện, thân hình hắn phiêu động lùi lại, mấy bước đã đến trước cánh cửa kia, hạ lệnh: “Đi!”

Đến tận giờ khắc này, những tu sĩ Vô Tướng cung vốn đã đợi từ lâu lúc này mới bắt đầu vội vàng thông qua cánh cửa rút lui. Rời đi sớm nhất là một bộ phận Tinh Túc, sau đó là Nguyệt Dao, Thượng Thành Việt mang theo mấy vị Nhật Chiếu bọc hậu.

Hắn vẫn luôn cảnh giác Lục Diệp và Mã Bân, nhưng cho đến khi mấy vị Nhật Chiếu lần lượt tiến vào cánh cửa và biến mất, Lục Diệp và Mã Bân đều không có động tĩnh gì.

“Trúng kế!” Một ý nghĩ này chợt lóe lên trong lòng Thượng Thành Việt, cuối cùng hắn có thể xác định một điều: Bảo vật có thể đánh ra kim quang kia, quả nhiên không phải không có hạn chế. Lục Diệp đã không còn cách nào thôi động uy năng của Trúc Bảo đó.

Bằng lực lượng quỷ dị của Trúc Bảo kia, chỉ với một mình Lục Diệp, cũng đủ để tiêu diệt bọn hắn tận gốc.

Nhưng lúc này việc xác định chuyện này đã không còn ý nghĩa. Nói cách khác, trước đó hắn tuy có lo lắng, nhưng chuyện này thật sự là một cục diện vô giải, chỉ có thể hoàn toàn xác định sau khi hắn rút lui.

Cánh cửa từ từ biến mất, hiển nhiên là phía Vô Tướng cung đã đóng lại.

Trận chiến xâm lấn này, cũng theo sự rút lui của tu sĩ Vô Tướng cung mà tuyên bố kết thúc.

Nhưng còn chưa đợi các tu sĩ ngắm nhìn từ xa phấn chấn reo hò, dị biến lại tái sinh.

“Ra tay!” Theo tiếng ra lệnh của Nguyên Sắt, sáu vị Nhật Chiếu của Vạn Tượng Hải, trong đó bốn người lao về phía Mã Bân, Nguyên Sắt thì cùng Nhan Cốc Nhất của Thiên Diễm giới tả hữu đánh giết Lục Diệp.

Không ai biết tại sao lại xảy ra chuyện như vậy, bởi vì ngay vừa rồi, phía Vạn Tượng tinh hệ còn ẩn ẩn có tư thái liên thủ cùng Lục Diệp để tạo áp lực lên Vô Tướng cung.

Nhưng khi người của Vô Tướng cung rút lui, bọn hắn thế mà trong chớp mắt liền trở mặt vô tình. Biến cố này khiến người ta kinh ngạc vạn phần, chỉ có thể cảm khái tâm tư và lập trường của Nhật Chiếu thay đổi thật nhanh.

“Liền biết các ngươi không cam tâm!” Lục Diệp quay đầu nhìn về Nguyên Sắt, thần sắc lạnh lùng đến cực điểm, nhưng đối với động tác của sáu vị Nhật Chiếu Vạn Tượng Hải, hắn lại không có nửa điểm ngoài ý muốn, ngược lại một bộ dáng đã sớm đoán trước.

Nguyên Sắt hừ lạnh: “Cái Vạn Tượng Hải này còn chưa đến phiên ngươi đến khoa tay múa chân!”

Lão hồ ly sống không biết bao nhiêu năm như hắn, tâm tư khó lường, nhưng không thể phủ nhận là, những Nhật Chiếu lão luyện như vậy đều có sức quan sát cực kỳ bén nhạy.

Thượng Thành Việt tại thời khắc sinh tử rút lui đã xác định Lục Diệp không còn cách nào thôi động kim quang của Trúc Bảo kia, Nguyên Sắt tự nhiên cũng có thể nghĩ tới điều này.

Điều mà bọn hắn kiêng kỵ đơn giản chính là luồng kim quang quỷ dị kia, còn đối với một Nhật Chiếu tân tấn như Lục Diệp… Không có Trúc Bảo kia, ai sẽ nhìn thêm lần nữa?

Và một sự thật khác — Mã Bân là kẻ thù của Vạn Tượng tinh hệ! Năm đó hắn từng mạnh mẽ xông vào Vạn Tượng đảo, giết chết một vị Nhật Chiếu trấn thủ.

Còn có cái chết của Nguyên Đốc, Cố Tỷ và Trần Huyền Bá hôm nay. Nguyên Sắt trên đường tới đã xác định ba người này đã bỏ mình, vốn cho rằng ba người này có khả năng lớn là gặp độc thủ của Vô Tướng cung.

Nhưng sau khi chứng kiến thủ đoạn của Lục Diệp, lại nghe được tình hình Mộ Tình hồi báo, Nguyên Sắt liền kết luận, Nguyên Đốc và những người khác chính là bị Lục Diệp giết!

Bởi vì cảnh Nguyên Đốc bị trọng thương, Cố Tỷ và Trần Huyền Bá trúng kim quang bị giam cầm, Mộ Tình đều để mắt tới. Lúc đó người của Vô Tướng cung còn chưa xâm lấn đâu.

Bất luận Lục Diệp hay Mã Bân, đều có đại thù với tinh hệ bản thân. Trong trận chiến chống lại kẻ xâm lược Vô Tướng cung vừa rồi, Nguyên Sắt có thể đứng cùng lập trường với bọn hắn, nhưng khi Vô Tướng cung đi rồi, liên minh yếu ớt này tự nhiên trong nháy mắt tan vỡ.

Và điều thực sự khiến Nguyên Sắt hạ quyết định, cũng là bởi vì một câu nói của Lục Diệp.

Trước đó hắn nói Vạn Tượng Hải ngày sau là hắn định đoạt… Điều này rõ ràng là muốn nhúng chàm Vạn Tượng Hải!

Và bằng uy phong của hắn ngày hôm nay, với thế cục giải quyết cuộc xâm lấn của Vô Tướng cung, nếu hắn thật sự đứng ra, e rằng còn được lòng người hơn cả Vạn Tượng tinh hệ.

Vạn Tượng Hải từ trước đến nay đều là của Vạn Tượng tinh hệ, khi nào đến lượt một người ngoại lai khoa tay múa chân rồi? Hôm nay nếu không giải quyết Lục Diệp, thì tinh hệ bản địa sẽ triệt để mất đi quyền kiểm soát đối với bảo địa Vạn Tượng Hải này.

Quả thật, đối mặt với lần ngoại địch xâm lấn này, tinh hệ bản địa xử lý thật không tốt. Cuối cùng nếu không phải Lục Diệp xông ra, tất cả vật tư bị Vô Tướng cung cướp bóc đều sẽ bị mang đi.

Nhưng điều này không có nghĩa là tinh hệ bản địa muốn mang ơn Lục Diệp. Phong thái và lời nói của hắn, đã chạm đến lợi ích căn bản của tinh hệ bản địa.

Đây mới là điều Nguyên Sắt không thể tha thứ.

Phía Lục Diệp rất có khả năng không còn cách nào thôi động kim quang của Trúc Bảo kia, còn Mã Bân… Theo Mạc Vấn Lễ nói, trước đó hắn đã có thương tích trong người, bây giờ lại hao tốn sức lực cực lớn để giết Hắc Vân Đại Yêu Tôn, trạng thái khẳng định càng thêm không tốt.

Có thể nói, không có cơ hội nào thích hợp hơn lúc này để diệt trừ Lục Diệp và Mã Bân. Chỉ cần bọn hắn bên này đắc thủ, thì Vạn Tượng Hải vẫn có thể trở lại dưới sự kiểm soát của tinh hệ bản địa.

Đại chiến lại nổi lên. Để có thể nhanh chóng bắt Lục Diệp, hắn thậm chí tự mình ra tay, hơn nữa còn có Nhan Cốc Nhất ở bên yểm trợ.

Mặc dù chắc chắn Lục Diệp không còn cách nào thôi động uy năng của Trúc Bảo, nhưng dù sao cũng phải đề phòng đôi chút. Vạn nhất người ta vẫn có thể thôi động thì sao? Hai người liên thủ, đủ để đảm bảo tất có một người có thể bắt được Lục Diệp.

Nhưng điều khiến hắn cực kỳ kinh ngạc là, đối mặt với sự tập kích của hai người bọn họ, Lục Diệp sau khi nói xong câu kia, liền thẳng tắp lao xuống Vạn Tượng Hải, chỉ có một câu truyền vào tai: “Các ngươi chờ đó cho ta!”

Một tiếng “Phù phù” vang lên, bọt nước văng khắp nơi.

Nguyên Sắt trợn tròn mắt, Nhan Cốc Nhất cũng trợn tròn mắt…

Bọn hắn đã dự đoán qua rất nhiều tình huống có thể xảy ra, thậm chí bao gồm Lục Diệp lại lần nữa thôi động luồng kim quang kia, nhưng chính là không ngờ đối mặt với sự tấn công của hai người, Lục Diệp thế mà chủ động nhảy vào Vạn Tượng Hải!

Vạn Tượng Hải này dễ nhảy đến vậy sao? Nguyên Đốc một vị Nhật Chiếu như vậy chỉ vừa vào biển một lát đã bị ăn mòn thê thảm, một thân pháp lực trở nên đục ngầu không chịu nổi. Lục Diệp một Nhật Chiếu tân tấn mà nhảy vào đó, tình huống sẽ chỉ thê thảm hơn Nguyên Đốc.

Nguyên Sắt đầu tiên là vui mừng, vui vì phán đoán của mình không sai, Lục Diệp quả nhiên không còn cách nào thôi động kim quang, nếu không sẽ không nhảy xuống biển.

Ngay sau đó biểu lộ liền trở nên kinh nghi bất định, không ai sẽ chủ động tìm chết, nhất là tu sĩ Nhật Chiếu. Không đánh lại cũng nên liều một phen, thật sự không được thì nhảy biển cũng chưa muộn, mà lại Lục Diệp còn để lại lời nói như vậy, hiển nhiên sẽ không từ bỏ thôi.

Hắn có thể giải quyết vấn đề nước biển Vạn Tượng Hải ăn mòn sao? Bằng không làm sao lại nhảy xuống biển chạy trốn…

Chương 1998: Vạn Tượng Hải biến thiên

Trước mắt bao người, Lục Diệp nhảy xuống biển chạy trốn. Sau khi Nguyên Sắt kinh ngạc, hắn chỉ có thể quay đầu nhìn về phía Mã Bân.

Nhưng cái nhìn này lại càng làm hắn thêm phần buồn bực, bởi Mã Bân, đối mặt tứ đại Nhật Chiếu của Vạn Tượng Hải vây công, thế mà vẫn không quay đầu chạy trốn về nơi xa. Tình trạng của hắn cực kỳ không tốt, dưới loại tình huống này làm sao có thể còn động thủ với người khác? Huống hồ, hắn vừa nhận được Lục Diệp bí mật truyền âm, cho nên khi Nguyên Sắt và đám người kia hành động, hắn liền lập tức như Lục Diệp phân phó, bỏ chạy về phương xa.

“Đuổi!” Nguyên Sắt giận dữ, vội vàng truy sát về phía Mã Bân vừa trốn chạy. Đó là cơ hội ngàn năm có một, bỏ lỡ hôm nay, về sau muốn giết Mã Bân sẽ vô cùng khó khăn. Lục Diệp của Tam Giới đảo đã nhảy xuống biển chạy trốn, hắn không có cách nào truy kích. Mã Bân cũng không thể có bản lĩnh và đảm lượng như vậy.

Trong lúc nhất thời, sáu vị Nhật Chiếu chia làm hai nhóm, cấp tốc truy kích Mã Bân mà đi xa.

Trên đảo đá ngầm san hô kia, Mang Nãng, người đã theo dõi toàn bộ xung đột từ đầu đến cuối, đầy vẻ lo lắng nhìn sang Hoa Từ bên cạnh: “Đạo hữu, ngươi không lo lắng sao?”

Hắn không biết Lục Diệp và Hoa Từ rốt cuộc có quan hệ thế nào. Trước kia hắn cũng chưa từng gặp Hoa Từ, nhưng Lục Diệp đã cùng nàng cùng nhau đến, lại có vẻ thân mật, hiển nhiên quan hệ của họ không phải bình thường. Nhưng hôm nay Lục Diệp đã bị buộc phải nhảy xuống biển, mà Hoa Từ lại không hề có chút lo lắng nào trên mặt, khiến Mang Nãng có chút khó hiểu. Đây chính là Vạn Tượng Hải, dù Lục Diệp đã tấn thăng Nhật Chiếu, khi rơi vào nơi đây, hắn há có thể có kết cục tốt đẹp nào?

Hoa Từ chỉ mỉm cười lắc đầu, vẻ mặt cao thâm mạt trắc.

Mang Nãng gãi đầu, đầy vẻ u sầu. Lục Diệp có ân cứu mạng với hắn. Nếu có thể, hắn đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn, giống như năm đó khi sự phát triển của Tam Giới đảo bị cản trở, hắn đã lực bài chúng nghị, mở phân hội Ngũ Sắc thương hội vào Tam Giới đảo. Nhưng cuộc chiến hôm nay đã vượt quá khả năng nhúng tay của hắn, cho nên dù có lo lắng cũng đành chịu.

Hắn chỉ biết một điều: Cái Vạn Tượng Hải này, từ hôm nay trở đi e rằng sẽ hoàn toàn hỗn loạn. Vạn Tượng tinh hệ bên này tổn thất không ít Nhật Chiếu, các đại linh đảo cũng đồng dạng tổn thất lớn. Những thế lực đứng sau linh đảo này chắc chắn sẽ không bỏ cuộc, đến lúc đó đều sẽ đến Vạn Tượng Hải để đòi lẽ phải. Vạn Tượng tinh hệ vừa trải qua đại biến kiên quyết không thể chịu đựng được áp lực như vậy. Đến lúc đó, Vạn Tượng Hải rộng lớn này, e rằng sẽ diễn biến thành cục diện quần hùng cát cứ. Thậm chí bao gồm Ngũ Sắc vực nơi hắn xuất thân, đến lúc đó cũng sẽ phải điều động Nhật Chiếu đến đây tọa trấn xử lý.

Bấy nhiêu năm qua, Vạn Tượng tinh hệ đã đặt ra đủ loại quy củ. Mặc dù đôi khi chúng thực sự gây bất tiện cho người khác, nhưng chính vì có những quy củ này ước thúc, nơi đây mới có thể trở thành trung tâm hội tụ của nhiều tinh hệ, phồn thịnh vô số năm. Còn nếu một ngày những quy củ này không còn, Vạn Tượng Hải rộng lớn này e rằng sẽ khó có không gian sống cho các thế lực nhỏ, đến lúc đó nhất định sẽ bị những thế lực đỉnh tiêm kia hoàn toàn chia cắt. Đây tuyệt đối không phải kế sách lâu dài…

Ngay khi Mang Nãng đang nghĩ như vậy, bỗng nhiên hắn ngẩng đầu nhìn về phía xa, liền thấy một luồng lưu quang đang nhanh chóng tiếp cận.

“Sao lại quay về rồi?” Mang Nãng kinh ngạc.

Cũng giống như hắn, có rất nhiều người cảm thấy khó hiểu. Bởi vì Mã Bân vừa bỏ chạy, nay lại bay trở về, theo sau là sáu vị Nhật Chiếu của Vạn Tượng tinh hệ, sát khí đằng đằng. Cho dù là với nhãn lực của Mang Nãng, hắn cũng nhìn ra trạng thái của Mã Bân không ổn, bởi khí tức Nhật Chiếu của hắn đang chập chờn, đây rõ ràng là dấu hiệu trọng thương. E rằng cũng chính vì trạng thái không tốt này, Mã Bân mới khó thoát khỏi sự truy sát của sáu vị Nhật Chiếu kia. Cứ như thế này, Mã Bân hẳn phải chết không nghi ngờ!

Rất nhanh, đám Nhật Chiếu và Mã Bân liền lướt qua Vạn Tượng đảo, giống như một vòng luân hồi, Mã Bân tiếp tục chạy trốn về phía trước. Nguyên Sắt suất lĩnh mấy vị Nhật Chiếu khác như đỉa đói, bám riết không buông.

“Soạt!” Một tiếng động vang lên, một bóng người từ dưới Vạn Tượng Hải bay vọt lên, trong miệng quát chói tai một tiếng: “Nguyên Sắt, nhận lấy cái chết!”

“Lục huynh!” Mang Nãng là người đầu tiên phát hiện ra Lục Diệp, lập tức trợn tròn mắt, muốn xem Lục Diệp có bị nước biển Vạn Tượng Hải ăn mòn hay không. Nhưng dưới sự quan sát của hắn, Lục Diệp nào có nửa điểm dấu vết bị ăn mòn, một thân pháp lực bành trướng như sóng triều, so với trạng thái vừa rồi còn như muốn tốt hơn một chút.

Và cùng lúc với tiếng quát chói tai của Lục Diệp, còn có một luồng kim quang quen thuộc đánh ra.

Bên kia, Nguyên Sắt đang truy sát Mã Bân không buông, nghe thấy tiếng Lục Diệp la lên, bản năng quay đầu nhìn lại, lập tức biểu lộ đại biến: “Không tốt!”

Phản ứng của hắn cực nhanh, liền tế ra một kiện pháp bảo bảo vệ quanh thân, đồng thời thân hình dịch chuyển, thoắt ẩn thoắt hiện. Nhưng rất nhanh hắn liền cảm nhận được cảm giác của đám Nhật Chiếu từng bị Lục Diệp nhắm vào trước đó. Khi kim quang kia lóe lên đánh tới, dù hắn có trốn tránh thế nào, lại đều sinh ra một loại cảm giác căn bản khó mà tránh được.

Kim quang phủ đầy thân, pháp lực Nguyên Sắt đang hung mãnh thúc giục lập tức ngưng kết, ngay cả lớp pháp bảo quang bảo vệ bên ngoài thân cũng bị kim quang bao trùm, mất đi linh tính. Lục Diệp nâng đao hướng hắn giết tới, khí thế hùng hổ.

Mộ Tình và đám người sắc mặt đại biến.

Một bên, Nhan Cốc Nhất đưa tay túm Nguyên Sắt đang bị kim quang giam cầm vào tay, tránh cho hắn rơi xuống Vạn Tượng Hải. Trong lòng hoảng hốt, đâu còn tâm tư tiếp tục truy giết Mã Bân? Lại thấy Lục Diệp khí thế hùng hổ như vậy, trong lòng kiêng dè không thôi, liền quát chói tai một tiếng: “Đi mau!”

Nguyên Sắt đã đoán sai. Lục Diệp vẫn còn có thể thôi động kim quang kia, chỉ là không biết vì sao vừa rồi không thi triển, ngược lại lúc này đánh úp khiến bọn hắn trở tay không kịp! Và việc Mã Bân ôm vòng lượn lại dẫn bọn hắn quay về, rõ ràng là đã bàn bạc trước với Lục Diệp.

Vạn Tượng tinh hệ dưới mắt chỉ còn sáu vị Nhật Chiếu của bọn hắn, giờ đây Nguyên Sắt, người có thực lực mạnh nhất, đã trúng chiêu. Nếu Lục Diệp lại thúc mấy lần kim quang, chẳng phải là muốn bắt gọn bọn hắn một mẻ sao? Những người khác cũng đều kinh hoảng, theo lời Nhan Cốc Nhất, mỗi người một hướng bỏ chạy, rất nhanh không thấy bóng dáng.

Lục Diệp bên này nâng đao truy sát một hồi, cũng chỉ có thể đưa mắt nhìn Nhan Cốc Nhất mang theo Nguyên Sắt dần dần đi xa. Không còn cách nào, vừa mới tấn thăng Nhật Chiếu, cảnh giới vẫn chưa vững chắc, về phương diện tốc độ hắn không bằng Nhan Cốc Nhất. Đương nhiên, nếu thôi động Huyết Độn Thuật, có lẽ có cơ hội đuổi kịp. Nhưng lúc đó, Tỳ Hưu thôn phệ nước biển Vạn Tượng Hải chỉ miễn cưỡng đủ để tích tụ một tia kim quang uy năng, không thể kích phát đạo thứ hai, cho nên dù có đuổi kịp cũng không có ý nghĩa. Hắn hung hăng truy kích, phần nhiều là để làm dáng mà thôi.

Một lát sau, Lục Diệp ngừng chân, chậm rãi thu Bàn Sơn Đao. Cuộc chiến Nhật Chiếu oanh oanh liệt liệt chính thức hạ màn, mà vài lần biến hóa giữa trận thực sự khiến các tu sĩ vây xem từ xa nhìn không kịp. Chỉ trong một ngày ngắn ngủi này, toàn bộ Vạn Tượng Hải trước sau đã xuất hiện hơn hai mươi vị cường giả Nhật Chiếu. Đây là chuyện bao nhiêu năm chưa từng xảy ra, nhưng đến giờ phút này, cũng chỉ còn Lục Diệp đứng ở nơi đây.

Vô số ánh mắt từ khắp các phương hướng nhìn lại, những tu sĩ có chút tầm nhìn xa đều tinh tường hiểu rõ một điều: Kể từ hôm nay, Vạn Tượng Hải đã đổi chủ!

Người của Vô Tướng cung bị bức lui đi, đám Nhật Chiếu của Vạn Tượng tinh hệ chật vật trốn chạy. Cái Vạn Tượng Hải rộng lớn này, sau này e rằng thật sự phải mang họ Lục! Đây không nghi ngờ là một khoảnh khắc mang tính lịch sử. Mặc dù không tự mình tham gia vào đó, nhưng có thể tận mắt chứng kiến, vẫn khiến không ít tu sĩ cảm thấy phấn chấn trong lòng.

Từng đạo tin tức qua tay các tu sĩ khác nhau, cấp tốc truyền đi khắp bốn phương.

Trên Vạn Tượng đảo, Lục Diệp chậm rãi hạ thân hình xuống, nhìn về phía đống nhẫn trữ vật chất chồng như núi nhỏ trên mặt đất. Đây là những thứ mà tu sĩ Vô Tướng cung để lại trước khi rời đi, cho tới giờ phút này vẫn không một ai dám động vào.

Mã Bân trở về, rơi xuống cách Lục Diệp không xa, khẽ gật đầu với hắn. Hắn nhìn như không có gì trở ngại, nhưng Lục Diệp lại ngửi thấy trên người hắn một tia mùi máu tanh. Đây là do Mã Bân không cách nào kiềm chế khí huyết của bản thân, hiển nhiên trạng thái không tốt.

Lại có hai bóng người bay lượn mà đến, rõ ràng là Loan Hiểu Nga và Yên Miểu, hai nữ trước đó vẫn trấn giữ Tứ Phương đảo. Trước đây Lục Diệp đã đưa tin để các nàng đến đây, tuy là Nhật Chiếu, nhưng chạy tới vẫn cần một chút thời gian.

Tam Giới đảo có bốn vị Nhật Chiếu, nay tề tựu một chỗ.

Lục Diệp nhìn quanh một lượt, có thể tinh tường cảm giác được, trong khoảnh khắc này, vô số ánh mắt từ mọi phương vị đang chú ý động tĩnh bên này. Với hắn mà nói, cuộc chiến hôm nay đã kết thúc, nhưng đối với Vạn Tượng Hải và các tu sĩ đang sống trong đó, một số chuyện mới chỉ là bắt đầu. Hắn đã có tính toán trong lòng, bỗng thả người nhảy lên giữa không trung, vạn ngàn cảm xúc dâng trào.

Nhớ năm đó, bị lão Thang truy sát, vô tình đi qua trùng đạo mà lưu lạc đến Vạn Tượng Hải này. Ban đầu thấy nơi đây bao la hùng vĩ và phồn hoa, cả hắn hay lão Thang đều giống như kẻ nhà quê chưa từng thấy việc đời. Người nơi tha hương, chút thù hận giữa hai người cũng tan biến trong lòng, cùng nhau báo đoàn sưởi ấm. Trong lúc đó hắn gian khổ cầu sinh, lão Thang lang bạt kỳ hồ…

Cho đến sau này hắn có được Tiểu Tinh Túc điện, chế tạo Vô Song đảo, lúc này mới xem như có được một mảnh đất đặt chân trên Vạn Tượng Hải. Rồi được Luân Hồi Thụ chỉ điểm, không ngại vất vả trở về Ngọc Loa tinh hệ, mang theo tu sĩ cố thổ đến Vạn Tượng Hải truy đuổi mộng tưởng. Kết quả, tràn đầy mong đợi đến nơi, lại phát hiện Vô Song đảo đã đổi chủ, thậm chí cả lão Thang lưu thủ cũng suýt bị người đánh chết. Thực lực không bằng người, chịu thiệt chỉ đành nhẫn nhịn.

Sau đó, hắn chế tạo Tam Giới đảo, đấu Bách Việt, phá Tử Tuyền, đặt vững uy danh đệ nhất nhân dưới cảnh giới Nhật Chiếu của mình. Một thanh trường đao chém ra đường máu, tu sĩ Tam Giới rốt cục có được môi trường tu hành an ổn. Nếu không có gì ngoài ý muốn, Lục Diệp sau khi tấn thăng Nhật Chiếu sẽ phải rời khỏi Tam Giới đảo. Đến lúc đó không có uy danh của hắn che chở, tương lai Tam Giới đảo đi con đường nào thật sự không cách nào đoán được.

Nhưng ai cũng không ngờ, Nguyên Đốc lại làm việc như vậy. Kẻ chế định quy củ lại không tuân thủ quy củ, đơn giản chính là chuyện cười lớn. Ngay cả lúc ấy, Lục Diệp cũng không có quá nhiều ý nghĩ, hắn vốn định nhân cơ hội này giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, đem Tam Giới đảo chuyển dời xuống biển.

Kết quả trời xui đất khiến, Mã Bân không chịu thấy hắn chịu thiệt mà bất ngờ xông ra, sau đó là Nha Nha, rồi đến Hoa Từ… Bất an, không muốn trơ mắt đứng nhìn, hắn phá vỡ cấm kỵ thôi động Thiên Phú Thụ uy năng, rèn luyện pháp nguyên, cấp tốc tấn thăng Nhật Chiếu tham chiến. Từng bước một đi đến trình độ này… là bởi vì duyên tế hội, cũng là bất đắc dĩ, càng là tình thế bắt buộc.

Nhưng giờ khắc này, Lục Diệp lại phát hiện, kết quả này dường như không tệ chút nào!

Nếu kẻ khác đã định ra quy củ mà họ có thể tùy ý phá vỡ, vậy thì cái Vạn Tượng Hải này, cứ để chính ta đến định quy củ! Dám có kẻ phá hoại, tất thảy đều giết không tha!

“Kể từ hôm nay, Vạn Tượng Hải lớn nhỏ linh đảo, đều về Tam Giới đảo ta quản hạt. Nếu có kẻ không muốn, kỳ hạn hai tháng, rút lui khỏi Vạn Tượng Hải!”

Chương 1999: Tu hú chiếm tổ chim khách

Thanh âm Lục Diệp không tính vang dội, nhưng dưới sự thúc đẩy của pháp lực Nhật Chiếu, lại vang vọng, lan nhanh không ngừng đến nơi xa, bao trùm khắp Vạn Tượng Hải. Chỉ trong chốc lát, toàn bộ tu sĩ Vạn Tượng Hải đều nghe rõ lời tuyên cáo của hắn.

Ở biên giới Vạn Tượng Hải, sáu vị Nhật Chiếu của bản tinh hệ, đang hoảng sợ tháo chạy tới đây, bỗng nhiên quay đầu.

“Hắn làm sao dám!” Mạc Vấn Lễ nghiến răng khẽ quát, đây rõ ràng là muốn “tu hú chiếm tổ chim khách” rồi.

Vạn Tượng Hải từ trước đến nay đều thuộc bản tinh hệ này, trước kia đã từng bộc phát vài lần nguy cơ, nhưng chưa từng ai phá vỡ được vị thế thống trị của bản tinh hệ, cho đến ngày hôm nay…

Nguyên bản năm vị Nhật Chiếu trấn thủ đã tử vong ba vị, tuy có thêm bốn vị đến trợ giúp, nhưng đối mặt với đạo kim quang quỷ dị kia, không ai có thể phòng bị nổi. Giờ đây, họ hoảng sợ tháo chạy, mất hết mặt mũi.

Hơn nữa, khi đối mặt sự cường thế của Vô Tướng cung, bọn họ bất lực, nhưng Lục Diệp lại bức Vô Tướng cung phải để lại tất cả vật tư cướp đoạt được.

Sự tương phản rõ rệt như thế, không biết bao nhiêu tu sĩ đã nhìn thấu. Tình hình hiện tại là, Lục Diệp rõ ràng có năng lực hơn họ trong việc bảo vệ lợi ích của Vạn Tượng Hải, và bảo vệ tu sĩ Vạn Tượng Hải tốt hơn khi đối mặt ngoại địch hùng mạnh xâm lấn.

Nếu Lục Diệp thật sự muốn “tu hú chiếm tổ chim khách”, cướp đoạt quyền thống trị Vạn Tượng Hải, thì bản tinh hệ này thật sự chẳng còn cách nào.

“Triệu hồi Cửu Nhan!” Giữa lúc thần niệm dâng trào, Nguyên Sắt truyền âm, thần sắc uể oải.

Thế cục hiện tại, mấy người bọn ta đã không thể làm gì được nữa, chỉ có thể triệu hồi Cửu Nhan, để nàng đứng ra xử lý. Nghe nói Cửu Nhan và Tam Giới Đảo có mối quan hệ không tệ, có lẽ Cửu Nhan ra mặt, sự tình còn có thể cứu vãn. Bằng không, nếu để người ngoài tranh đoạt Vạn Tượng Hải, thì bản tinh hệ này sau này sẽ hoàn toàn trở thành trò cười của toàn bộ tu hành giới.

Trên Vạn Tượng Đảo, thanh âm Lục Diệp lại vang lên: “Vật tư bị Vô Tướng cung cướp đoạt do đảo này tạm thời bảo quản. Các linh đảo lớn tự mình tính toán tổng tổn thất, sau mười ngày có thể đến đảo này nhận lại vật tư đã bị cướp.”

Lời hắn vừa ra, ở nơi xa, trên rạn san hô, Ngôn Nãng con ngươi xoay tròn một vòng, lập tức hô to: “Lục đảo chủ nói thật chứ? Thật sự nguyện ý trả lại vật tư bị cướp của các linh đảo lớn sao?”

Hắn lộ vẻ phấn chấn, như thể mình cũng chịu tổn thất nặng nề trong biến cố trước đó, nhưng trên thực tế, hắn đã liệu trước được, ngay trước khi Vô Tướng cung tấn công Ngũ Sắc Đảo, hắn đã mang theo một lượng lớn tài nguyên và tu sĩ rời đi. Ngũ Sắc Đảo tuy có tổn thất, nhưng kỳ thực không đáng kể.

Giờ đây, hắn lên tiếng, không nghi ngờ gì là để phụ họa lời Lục Diệp nói, bởi vì hắn lờ mờ nhìn thấu ý đồ của Lục Diệp.

Việc một vị đại đảo chủ của linh đảo đỉnh cấp như hắn lên tiếng phụ họa, không nghi ngờ gì sẽ giúp kế hoạch của Lục Diệp triển khai dễ dàng hơn.

Không chỉ riêng hắn, toàn bộ Vạn Tượng Hải, không biết bao nhiêu tu sĩ trong khoảnh khắc này lộ ra thần sắc kinh hỉ.

Trận biến cố này xảy ra, không biết bao nhiêu người đã tử vong, các linh đảo đỉnh cấp lớn, thậm chí một phần linh đảo thượng đẳng, đều gặp nạn.

Người chết không thể sống lại, họ cũng không nghĩ nhiều về vật tư bị cướp đoạt, mặc dù Lục Diệp trước đó đã bức Vô Tướng cung phải để lại tất cả mọi thứ.

Không ai ngờ rằng, bên Lục Diệp lại nguyện ý trả lại, đây không nghi ngờ gì là một niềm vui bất ngờ.

Người thông minh có thể nhìn ra đây là một nước cờ thu phục lòng người của Lục Diệp. Hắn muốn kiểm soát Vạn Tượng Hải, vậy thì không thể thiếu sự ủng hộ của các thế lực linh đảo lớn phía sau. Đánh đổi một số thứ để đạt được sự ủng hộ của nhiều thế lực, không nghi ngờ gì sẽ giúp hắn hoàn thành việc kiểm soát Vạn Tượng Hải một cách dễ dàng và tốt hơn.

So với những lợi ích có thể đạt được sau này, những gì bỏ ra bây giờ có là gì? Huống hồ, những vật này vốn chính là hắn phản cướp được từ người của Vô Tướng cung.

Dù biết, nhưng hành động lần này của Lục Diệp vẫn khiến người ta đại sinh hảo cảm, không ít người trong lòng thầm khen Lục Diệp có cách cục không tồi. Nếu đổi lại một kẻ có cách cục không lớn, đứng ở lập trường của Lục Diệp, chỉ sợ đã thu tất cả vật tư làm của riêng.

“Đương nhiên là thật!” Lục Diệp khẽ gật đầu, âm thanh truyền khắp bốn phương, nói tiếp: “Ngoài ra, sau biến cố lần này, các thế lực linh đảo lớn nhỏ phía sau có lẽ sẽ có Nhật Chiếu đến đây điều tra tình hình. Xin chư vị chuyển cáo Nhật Chiếu nhà mình, khi đến Vạn Tượng Hải xin hãy đến Tam Giới Đảo báo cáo đăng ký trước. Cũng đừng gây thêm sự cố, quy tắc của Vạn Tượng Hải vẫn là quy tắc cũ. Kẻ nào dám phá hoại, Tam Giới Đảo tuyệt đối không tha!”

Nói đi thì phải nói lại, quy tắc trước đây của Vạn Tượng Hải vẫn rất tốt. Dưới sự ràng buộc của đủ loại quy tắc đó, có thể đảm bảo Vạn Tượng Hải cho dù bộc phát xung đột, quy mô cũng sẽ không quá lớn, rất thuận tiện cho việc quản hạt thống trị.

Quả thật, có một số quy tắc có chỗ bất cận nhân tình, nhưng những quy tắc này đã kéo dài không biết bao nhiêu vạn năm, sớm đã thâm căn cố đế. Lục Diệp cũng không tính cải biến quá nhiều. Hiện giờ Tam Giới Đảo vừa mới tiếp quản Vạn Tượng Hải, một số việc vẫn không thể vội vàng, cho nên tiếp tục sử dụng quy tắc cũ là biện pháp tốt nhất.

Mấy ngàn chiếc nhẫn trữ vật được Lục Diệp thu vào Tiểu Hoa Giới. Trước mắt mọi người, hắn nói một tiếng, mấy đạo thân ảnh theo sát phía sau, lao về hướng Tam Giới Đảo.

Đợi hắn đi rồi, càng nhiều tin tức được truyền đi khắp nơi qua tay các tu sĩ.

Cuộc chiến hôm nay, Vạn Tượng Hải long trời lở đất, bảo địa vốn do bản tinh hệ thống trị vô số năm này đã đổi chủ hoàn toàn. Một đại sự như vậy đối với toàn bộ tinh không mà nói đều không dễ thấy. Những thế lực phía sau các linh đảo đỉnh cấp và linh đảo thượng đẳng tự nhiên cần nắm giữ tình báo trực tiếp.

Trận chiến ngày hôm nay, nhất định sẽ được ghi vào sử sách, dù sao chỉ riêng số Nhật Chiếu vẫn lạc đã lên tới bảy vị. Sau một trận chiến, bản thổ tinh hệ thương gân động cốt, Vô Tướng cung thảm bại, ngược lại là đại đảo chủ của Tam Giới Đảo vừa tấn thăng Nhật Chiếu lại thu hoạch đầy bồn đầy bát.

Việc Lục Diệp kiểm soát Kim Quang Trúc Bảo, có lực phong cấm cường đại đối với cả Nhật Chiếu, cũng theo tin tức truyền đi, nhanh chóng lan rộng. Một Nhật Chiếu tân tấn xác thực không đáng là gì, nhưng một kiện chúc bảo quỷ dị khó phòng như vậy thì không ai có thể xem nhẹ.

Mấu chốt là kiện chúc bảo này, trong vòng một ngày giao tranh ngắn ngủi, đã được kích phát mấy lần!

Và chính kiện chúc bảo này, đã giúp một Nhật Chiếu tân tấn tuyên cáo lực lượng thống trị Vạn Tượng Hải.

Tam Giới Đảo, Lục Diệp cùng những người khác đã trở về.

Mã Bân lập tức tiến vào Linh Ngọc Khoáng Mạch để hồi phục thương thế. Cuộc chiến lần này chẳng những khiến thành quả hơn một năm chữa thương trước đây của hắn hóa thành hư ảo, mà còn làm cho thương thế của hắn chuyển biến xấu đi rất nhiều. Trước mặt người ngoài, hắn cưỡng ép áp chế, nhưng bây giờ trở về Tam Giới Đảo liền không thể áp chế nổi nữa.

Lục Diệp tự mình đưa hắn vào Linh Ngọc Khoáng Mạch, nhìn hắn tiến vào trạng thái chữa thương, lúc này mới yên lòng.

Đi tới, Loan Hiểu Nga và Yên Miểu đang đợi ở bên ngoài. Lục Diệp nhìn Yên Miểu một cái, phân phó nói: “Đại trưởng lão, làm phiền ngươi trở về một chuyến, đem Thanh Hải Loa mang về. Ngoài ra, hãy báo cáo sự thay đổi bên này cho tu sĩ đảo ta biết.”

Trước đây, tu sĩ Tam Giới Đảo rút lui, Thanh Hải Loa được Nhị sư tỷ mang đến Nhân Ngư lãnh địa. Bây giờ muốn trở về, còn phải mang Thanh Hải Loa về trước, thổi lên trên đảo, mới có thể mở ra cánh cửa thông xuống biển.

Chuyện này đối với Yên Miểu đã tấn thăng Nhật Chiếu mà nói cũng không khó, chắc hẳn chỉ cần mấy ngày là có thể.

“Tốt!” Yên Miểu lập tức gật đầu đáp ứng, lách mình rời Tam Giới Đảo, một đầu lao vào biển và biến mất không thấy tăm hơi.

“Sư đệ, ta cần làm gì?” Loan Hiểu Nga hỏi.

Lục Diệp nhìn nàng một chút, lại nhìn Hoa Từ đang đứng cách đó không xa, mở miệng nói: “Tạm thời không có gì cần làm. Làm phiền sư tỷ trông chừng Hoa Từ thật tốt.”

Tuy nói trận chiến ngày hôm nay, hắn đã tạo nên uy danh, nhưng trên thực tế dựa vào không phải bản lĩnh tự thân, mà phần lớn là dựa vào năng lực kim quang của Tỳ Hưu.

Thực lực bản thân hắn kỳ thật hoàn toàn không đủ để chiếm cứ thậm chí thống trị Vạn Tượng Hải.

Tuy rằng hiện tại khả năng không lớn sẽ có ai tới Tam Giới Đảo tìm phiền toái, nhưng thật có một số việc vẫn phải đề phòng. Hoa Từ là chủ nhân của Tỳ Hưu, cho nên Hoa Từ tuyệt đối không thể xảy ra chuyện.

Có Loan Hiểu Nga thiếp thân bảo vệ, cũng có thể khiến người ta yên tâm hơn một chút.

Hắn kỳ thật rất muốn cùng Hoa Từ nói chuyện cho rõ ràng, bởi vì qua lần tiếp xúc này, Hoa Từ có chút không bình thường, nàng giống như thật sự mất trí nhớ.

Nhưng hiện tại không phải lúc, bản thân hắn còn có phiền phức cần giải quyết.

Trước lối vào Linh Ngọc Khoáng Mạch, Lục Diệp khoanh chân ngồi xuống. Hiện tại, pháp trận phòng hộ của Tam Giới Đảo vẫn chưa được xây dựng lại, toàn bộ linh đảo đều ở trong trạng thái không phòng bị, đây cũng là lúc dễ dàng bị người ngoài xâm lấn nhất. Hắn tọa trấn nơi này, liền có thể thủ hộ Mã Bân đang chữa thương tốt hơn.

Đắm chìm tâm thần, cảm thụ biến hóa của bản thân.

Sau khi tấn thăng Nhật Chiếu, dù là pháp lực hay thể phách, thậm chí hồn lực, đều có sự tăng trưởng to lớn. Đây là sự thuế biến toàn diện mà việc thăng cấp đại cảnh giới mang lại.

Hơn nữa, theo cảnh giới dần dần ổn định, sự tăng trưởng này sẽ còn từ từ tiếp tục một thời gian, chỉ là không còn mãnh liệt như ban đầu.

Hiện giờ hắn trong tu hành Tam Hoa, đã ngưng tụ Thể Chi Hoa và Khí Chi Hoa. Như vậy sau đó phải làm là ở cảnh giới Nhật Chiếu đạt đến cực hạn, ngưng tụ ra Thần Chi Hoa.

Chuyện này đối với hắn mà nói, hẳn không có độ khó quá lớn, bởi vì Thất Thải Thần Liên vẫn luôn ôn dưỡng thần hồn của hắn, hồn lực bất cứ lúc nào cũng đang tăng cường, hơn nữa hắn còn có thể tùy thời tiến vào bảo địa như Hồn Tộc Tổ Địa. Tu hành hồn lực ở loại địa phương này, tuyệt đối có hiệu quả gấp rưỡi.

Nhìn chung toàn bộ quá trình tu hành Tam Hoa, cũng chỉ có việc ngưng tụ Khí Chi Hoa cần hao phí tinh lực và thời gian. Vượt qua cửa ải khó khăn này, còn lại chính là một đường bằng phẳng.

Lục Diệp rất mong chờ sau khi Thần Chi Hoa ngưng tụ ra, bản thân sẽ phát sinh biến hóa như thế nào, và bí mật của Tam Hoa lại liên lụy đến điều gì, nhưng đó rốt cuộc vẫn là chuyện rất lâu sau này.

Hiện tại hắn có một vấn đề cấp bách cần giải quyết…

Khi tâm thần đắm chìm, có thể thấy rõ ràng trên Thiên Phú Thụ có một quả màu đen treo ở đầu cành. Hắn có thể cảm giác được, bên trong quả này tràn ngập khí tức âm lãnh và bất thường.

Nếu cẩn thận lắng nghe, dường như còn có thể nghe được tiếng rên rỉ truyền ra từ bên trong.

Ở trạng thái ôn hòa, quả màu đen này dường như không có ảnh hưởng gì đến bản thân hắn, nhưng Lục Diệp biết, một khi tâm trạng của mình có chút dao động, quả này sẽ tạo ra sự xoay chuyển lớn đối với tâm tính của hắn.

Hôm nay mấy lần giao tranh với người khác, trong lòng hắn đều tràn đầy ngang ngược, thậm chí khi bắt giữ Nhật Chiếu của Vô Tướng cung, lại nảy sinh một loại xúc động muốn nuốt chửng bọn họ. Đó là lòng tham lam và tính nghiện ngập ăn sâu vào xương tủy.

Cũng may hắn không thật sự làm như vậy…

Thế nhưng lần này hắn có thể kiên trì, lần tiếp theo thì sao, lần sau nữa thì sao?

Lục Diệp không muốn trở thành Triều Niệm thứ hai, cho nên quả màu đen này phải nghĩ cách giải quyết triệt để.

Hôm nay canh một, có chút việc phải xử lý…

Chương 2000: Mười ngày kỳ hạn

Lục Diệp biết, sự hình thành của trái cây màu đen có liên quan mật thiết đến nội tình của những tu sĩ mà hắn đã thôn phệ. Mà bất kể là Tô Ngọc Khanh hay Mã Bân, đều từng nói với hắn rằng, Đạo Thụ có thể thiêu đốt vạn vật trên thế gian, trừ thất tình lục dục.

Cho nên hắn đoán chừng, trái cây màu đen này hẳn là do thất tình lục dục của những tu sĩ bị hắn thôn phệ mà ngưng kết thành. Cũng chính vì vậy, nó mới có thể ngược lại ảnh hưởng đến tâm tính của chính hắn.

Làm thế nào để giải quyết thứ này đây?

Lục Diệp muốn hái nó xuống, nhưng đây cũng không phải là trái cây thật, căn bản không thể chạm vào, tự nhiên cũng không hái được. Hắn lại thúc giục uy năng của Thiên Phú Thụ, muốn thiêu hủy trái cây này, nhưng bất kể hắn thúc giục thế nào, trái cây này vẫn bình yên vô sự, không hề có dấu hiệu bị thiêu hủy.

Sau đó vài ngày, Lục Diệp đã thử không biết bao nhiêu lần, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có bất kỳ biện pháp nào đối phó với trái cây màu đen kia. Thậm chí, bởi vì những lần thử nghiệm thất bại này, tâm tình của hắn trở nên bực bội, và trên trái cây màu đen kia lại tràn ngập ra sương mù đen kịt…

Theo những làn sương này tràn ngập, toàn thân khí tức của Lục Diệp đều phát sinh biến hóa lớn, trở nên càng thêm âm trầm. Trong sâu thẳm nội tâm, hắn càng có một loại xúc động khát máu đang quấy phá!

Nhận thấy sự bất thường, hắn vội vàng tĩnh tâm ngưng thần, từ từ xoa dịu những tạp niệm đang sinh sôi trong lòng.

Mãi một lúc lâu sau, Lục Diệp mới chậm rãi khôi phục lại.

Ngưng thần tĩnh tư một lát, hắn đưa tay điểm về phía trước, một đoạn sợi rễ của Thiên Phú Thụ từ đầu ngón tay hắn vươn ra. Lấy đó làm căn cơ, đại lượng khí tức hội tụ, pháp lực và lực lượng thần hồn cũng đang cuộn trào không ngớt.

Trong nháy mắt, một đạo phân thân liền xuất hiện trước mặt hắn, chính là Thiên Phú Thụ phân thân.

Lục Diệp đã lâu không tạo dựng Thiên Phú Thụ phân thân, bởi vì nói một cách tương đối, Bảo Huyết phân thân dễ dàng và mau lẹ hơn một chút, hơn nữa số lượng cũng nhiều hơn. Mà Thiên Phú Thụ phân thân cần phải lấy một đoạn sợi rễ của Thiên Phú Thụ làm căn cơ mới có thể tạo dựng. Nếu như xảy ra điều gì ngoài ý muốn, thì đoạn sợi rễ Thiên Phú Thụ chia ra kia e rằng cũng sẽ bị thất lạc, không như Bảo Huyết phân thân, cho dù có hư hại cũng không có ảnh hưởng quá lớn đối với hắn.

Lần này tạo dựng Thiên Phú Thụ phân thân là một lần thử nghiệm bất đắc dĩ, cũng là một tia linh quang chợt lóe lên trong đầu hắn.

Khi Thiên Phú Thụ phân thân thành hình trong khoảnh khắc ấy, Lục Diệp không khỏi nhíu mày, trên mặt lộ vẻ kinh hỉ. Bởi vì hắn phát hiện, trên Thiên Phú Thụ ở bản tôn của mình, trái cây màu đen treo trên đầu cành đã nhỏ đi rõ rệt một vòng!

Thật sự có thể sao?

Lục Diệp mừng rỡ khôn xiết. Hắn sở dĩ thử tạo dựng Thiên Phú Thụ phân thân, cũng là bởi vì đạo phân thân này trong quá trình tạo dựng, cần phải chia ra một bộ phận nội tình của hắn, không chỉ bao gồm sợi rễ Thiên Phú Thụ, mà còn cả khí huyết, pháp lực và hồn lực…

Nếu đã như vậy, trái cây màu đen kia có thể hay không cũng bị chia ra đi?

Chính bởi vì có ý nghĩ như vậy, hắn mới thực hiện một lần thử nghiệm.

Kết quả chứng minh rằng, trái cây màu đen quả nhiên đã bị chia tách.

Cứ như vậy, hắn chỉ cần hủy diệt Thiên Phú Thụ phân thân, chẳng khác nào hủy diệt một bộ phận của trái cây màu đen! Sau đó, hắn còn có thể lại tạo dựng Thiên Phú Thụ phân thân mới, tiếp tục hủy diệt, từng chút một phân cắt trái cây màu đen kia, sớm muộn cũng có thể triệt để tiêu diệt nó.

Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng Lục Diệp không dám thực sự ra tay.

Rất sớm trước đó, hắn đã có cảm giác rằng nếu Thiên Phú Thụ phân thân bị thất lạc hoặc hủy diệt, đó không phải là chuyện tốt đối với mình. Hơn nữa, nếu dùng pháp này để giải quyết trái cây màu đen, không phải chỉ một Thiên Phú Thụ phân thân là đủ, mà cần rất nhiều. Hắn thậm chí cũng không biết, nếu mình tổn thất Thiên Phú Thụ phân thân rồi, còn có thể ngưng luyện lại được nữa không.

Thiên Phú Thụ đối với hắn cực kỳ trọng yếu, không cho phép nửa điểm sơ suất. Cho nên dù phát hiện được một biện pháp như vậy, Lục Diệp lại không thể thật sự buông tay mà làm.

Lại nghĩ lại, năm đó Triều Niệm chẳng lẽ lại không phát hiện ra biện pháp này sao? Hắn cũng hẳn là đã phát hiện, nhưng hắn vẫn không thể giải quyết vấn đề của mình…

Điều này gián tiếp nói rõ rằng pháp này có thể thực hiện, nhưng lại không thể làm!

Lục Diệp cuối cùng không hủy diệt Thiên Phú Thụ phân thân của mình, bởi vì hắn không dám đánh cược. Thế nhưng ngay khi hắn thu hồi Thiên Phú Thụ phân thân về, bỗng nhiên lại nghĩ tới một chuyện.

Mình không chỉ có Thiên Phú Thụ phân thân, mình còn có Bảo Huyết phân thân nữa. Thiên Phú Thụ phân thân không thể tùy ý hủy diệt, nhưng Bảo Huyết phân thân lại không lo lắng điều này. Hủy diệt một cái hắn còn có cái thứ hai, cho dù toàn bộ bị hủy diệt, hắn vẫn có thể ngưng luyện lại Bảo Huyết.

Nếu như Bảo Huyết phân thân có thể chia cắt trái cây màu đen kia…

Nghĩ như vậy, tâm tư Lục Diệp lập tức trở nên linh hoạt. Hắn lập tức thúc giục Bảo Huyết, ngưng tụ phân thân.

Thế nhưng khi Bảo Huyết phân thân xuất hiện, trái cây màu đen trên Thiên Phú Thụ lại không hề biến hóa. Điều này khiến hắn không khỏi có chút thất vọng, bất quá vẫn không từ bỏ, mà tiếp tục thử nghiệm nhiều hơn. Bởi vì hắn đã tìm được một phương hướng để giải quyết vấn đề hiện tại của mình, hắn có một loại dự cảm, đây có lẽ là phương hướng đúng đắn duy nhất của mình, mà lại đây là ưu thế hắn có, Triều Niệm thì không!

Dưới những lần thử nghiệm không ngừng, thời gian trôi qua không hề hay biết, cho đến khi tiếng gọi nhẹ nhàng của Loan Hiểu Nga truyền đến: “Sư đệ!”

Lục Diệp mở mắt, có chút mờ mịt nhìn nàng.

Loan Hiểu Nga nói: “Tu sĩ trên bổn đảo đều đã trở về. Khoảng cách mười ngày kỳ hạn ngươi đã quyết định chỉ còn một ngày. Ngày mai các đại linh đảo hẳn là sẽ đến lấy lại vật tư bị tổn thất của nhà mình, ngươi xem…”

Lục Diệp từ từ hoàn hồn, lúc này mới phát hiện sau lưng Loan Hiểu Nga đứng một đám người.

Phía Nguyệt Dao của bổn đảo đều có mặt, còn có một số lão tiền bối quen thuộc của Cửu Châu.

Chẳng ai ngờ rằng, trên Vạn Tượng Hải trong mấy ngày ngắn ngủi này phong vân đột biến. Trước đây, bọn họ nghe theo phân phó của Lục Diệp, thông qua môn hộ di chuyển đến lãnh địa Nhân Ngư tộc dưới biển để tị nạn. Kết quả mới mấy ngày, Yên Miểu bỗng nhiên trở về, nói cho mọi người rằng Vạn Tượng Hải hiện tại do Tam Giới đảo định đoạt; Lục Diệp bên kia đã tấn thăng Nhật Chiếu, chém dưa thái rau giết rất nhiều Nhật Chiếu, không chỉ ngăn chặn sự xâm lấn của một thế lực cường đại gọi là Vô Tướng Cung, ngay cả Nhật Chiếu của hệ tinh cầu bản thổ cũng bị hắn đánh chạy.

Khi nghe được tình báo Yên Miểu truyền về, không ai dám tin tưởng, dù sao quá mức hoang đường. Nhưng mọi người đều biết, Yên Miểu sẽ không lấy loại chuyện này ra nói đùa.

Thông qua Thanh Hải Loa mở ra môn hộ, tu sĩ Tam Giới đảo trở về, xác định thế cục bên này đúng như Yên Miểu đã nói, tâm trạng vô cùng phức tạp.

Ngay gần mười ngày trước, khi đối mặt với nguy cơ, bọn họ còn phải bỏ chạy tị nạn. Thế nhưng lần này trở về, thế mà lại không hiểu sao trở thành chủ nhân của Vạn Tượng Hải…

Sự xoay chuyển thân phận kinh thiên động địa này khiến người ta trở tay không kịp.

Nhưng bất kể bọn họ có chuẩn bị tâm lý tốt hay không, việc có thể thống trị Vạn Tượng Hải, đối với toàn bộ tu sĩ Ngọc Loa giới mà nói, đều là chuyện đại hảo sự. Đây chính là một khối bảo địa, đã tạo ra sự cường đại hiện giờ của Vạn Tượng tinh hệ. Nếu Ngọc Loa có thể khống chế nơi đây, thì không cần bao nhiêu năm, liền có thể trở nên cường đại giống như Vạn Tượng.

Loan Hiểu Nga cũng không muốn quấy rầy Lục Diệp. Nàng tự nhiên có thể nhìn ra Lục Diệp gần đây đang lĩnh hội thứ gì, nhưng bây giờ mười ngày kỳ hạn sắp tới, nàng cũng chỉ có thể cắt ngang việc tìm hiểu của Lục Diệp.

Lục Diệp hiểu rõ, nhìn mọi người một cái, khẽ gật đầu, sau đó đem những nhẫn trữ vật kia từ Tiểu Hoa Giới bên trong lấy ra: “Làm phiền chư vị kiểm kê số vật tư trong này, chuẩn bị kỹ càng việc giao tiếp vật liệu với các đại linh đảo vào ngày mai.”

Thang Quân có chút hứng thú nhìn hắn: “Ngươi thực sự nguyện ý trả lại nhiều đồ tốt như vậy cho những linh đảo kia ư? Theo ta được biết, số vật tư này ít nhất bao gồm tài sản của mười tòa đỉnh cấp linh đảo và mười tám tòa thượng đẳng linh đảo. Con số này thật sự rất khổng lồ! Nếu những vật này được Tam Giới đảo chúng ta giữ riêng, cung ứng cho mấy trăm năm tiêu hao cũng không thành vấn đề.”

Lục Diệp nói: “Lời đã nói ra rồi, bây giờ đổi ý đã không kịp nữa. Hay là lão nhân gia ngươi có chỉ điểm gì hay sao?”

Thang Quân cười một tiếng: “Nào có cái chỉ điểm gì! Bất quá cứ như vậy, Tam Giới đảo chúng ta liền có thể được lòng người hơn. Dùng những vật tư này để đổi lấy việc thống trị quản lý tốt hơn sau này, cũng không lỗ.”

Hắn không nghi ngờ gì cũng đã nhìn ra dự định của Lục Diệp.

Vật tư tuy khổng lồ, nhưng lòng người càng hiếm thấy hơn. Nếu Tam Giới đảo bên này thật sự có lực lượng tuyệt đối trấn áp Vạn Tượng Hải, thì cũng không cần làm cái chuyện lung lạc lòng người này. Bất kỳ ai dám không phục, cường lực trấn áp là được. Mấu chốt là Tam Giới đảo hiện tại không có lực lượng như vậy.

Toàn bộ Tam Giới đảo bây giờ có thể lấy ra được, cũng chỉ có Tỳ Hưu kim quang.

Có lẽ Mã Bân sau khi khôi phục có thể trở thành trụ cột vững vàng của Tam Giới đảo, nhưng không phải hiện tại.

Vật tư thứ này, sau này lúc nào cũng có thể kiếm được. Không nói những cái khác, chỉ cần một Tam Giới đảo thôi cũng có thể một ngày thu đấu vàng.

Nguyên bản, Lục Diệp sau khi tấn thăng Nhật Chiếu liền phải rời khỏi Vạn Tượng Hải, vận mệnh của Tam Giới đảo khó mà phỏng đoán. Nhưng hiện tại, đã không còn lo lắng điều này. Chỉ cần Lục Diệp bên này có thể chưởng khống Vạn Tượng Hải, Tam Giới đảo vĩnh viễn đều là cái Tam Giới đảo đó.

Ngoài ra còn có một chút Thang Quân không nhắc đến, nhưng mọi người lại đều ngầm hiểu rõ.

Những vật tư cướp bóc này, phần lớn nhất là vật tư trong Vạn Tượng Thương Hội, gần như chiếm một nửa số lượng. Các thế lực khác ngày mai đại khái đều sẽ phái người đến giao tiếp vật tư bị cướp đoạt, nhưng Vạn Tượng Thương Hội bên kia ai dám đến? Cho dù thật sự có người không biết sống chết tới, Tam Giới đảo lại há có thể để ý tới.

Phần này nhất định là phải bị Tam Giới đảo nuốt trọn.

Trừ cái đó ra, còn có Tử Tuyền đảo!

Vạn Tượng Thương Hội bên kia tuyệt không có khả năng phái người đến giao tiếp vật tư, Tử Tuyền đảo khẳng định cũng sẽ không. Trên thực tế đến ngày hôm nay, Tử Tuyền đảo bên kia đã không còn một ai, tất cả Tử Tuyền yêu tu đều đã chạy tán loạn, rõ ràng là sợ bị Lục Diệp sau đó thanh toán. Dù sao lần này nổi lên Tam Giới đảo là do Nguyên Đốc và Hắc Vân cầm đầu.

Hai vị này đều đã chết rồi, mà từ nay về sau, Tử Tuyền Yêu Tinh cũng đừng hòng lại có không gian đặt chân tại Vạn Tượng Hải.

Cho nên cho dù có trả lại vật tư, cũng chỉ là một phần nhỏ trong đó. Dùng việc này để lung lạc lòng người, không nghi ngờ gì là một cuộc mua bán có lời. Chỉ riêng hành động này thôi, liền có thể trực tiếp hiển lộ rõ ràng lòng nhân nghĩa và sự tha thứ của Tam Giới đảo, làm cho toàn bộ Vạn Tượng Hải đổi chủ ít đi rất nhiều sự bài xích và phản kháng.

Hơn nữa còn có một việc, đó chính là quyền sở hữu của hai đại đỉnh cấp linh đảo: Vạn Tượng đảo và Tử Tuyền đảo!

Tử Tuyền yêu tu bọn họ trốn không thấy tăm hơi, Nhật Chiếu của Vạn Tượng cũng đã rút lui khỏi Vạn Tượng Hải. Hai đại đỉnh cấp linh đảo này sau này nhất định cũng sẽ rơi vào tay Tam Giới đảo. Một thế lực khống chế ba đại đỉnh cấp linh đảo, đây là chuyện chưa từng xuất hiện trong lịch sử Vạn Tượng Hải.

Có thể nói sau trận chiến trước đó, Tam Giới đảo bên này bất kể là về danh tiếng hay lợi ích thực tế, đều kiếm lời đầy bồn đầy bát.

Tam Giới đảo ăn thịt, các đại linh đảo khác húp chút nước canh. Mà lại là nước canh vốn thuộc về bọn họ. Ngươi tốt ta tốt cả nhà đều tốt, như vậy Vạn Tượng Hải mới có thể có một tương lai tốt đẹp hơn…

By admin