Chương 2238: Giao dịch

“Ba ngàn đạo cốt?” Yến Ung trợn trừng mắt, “Tiểu tử này thật đúng là dám há miệng a!”

Nếu như là trước kia, một kiện Tỳ Phù ba ngàn đạo cốt, vẫn còn đáng giá. Nhớ ngày đó, giao dịch giữa Lục Diệp và Yến gia, không nói đến mỗi tháng hai trăm đạo cốt cung ứng cùng các điều kiện kèm theo khác, riêng là thượng phẩm Đạo khí, Yến gia đã tặng Lục Diệp một kiện.

Nhưng nay khác xưa rồi. Sau khi di tích không còn giá trị thăm dò, Tỳ Phù dù thế nào cũng không đáng cái giá này, cũng không có gia tộc nào nguyện ý bỏ ra đại giới như vậy.

Một kiện Tỳ Phù mà thôi, cho dù độ phù hợp có cao hơn nữa, cũng chỉ có thể tạo ra được một ngụy Dung Đạo. Chỉ cần nhìn Hoàng Chi Hoán là biết, thực lực hắn điều khiển Tỳ Phù chỉ miễn cưỡng tương đương với một Dung Đạo vừa tấn thăng.

“Bất quá tiểu tử này rốt cuộc tình huống thế nào? Nếu thật có Tỳ Phù mà nói, tại sao lại muốn tìm Nhân tộc giao dịch?” Yến Ung có chút không rõ ràng cho lắm.

Yến Hồng tự đánh giá một chút, nói: “Lúc trước gặp Lục huynh, ta cảm giác hắn không giống như bị khống chế.”

Yến Ung từ chối cho ý kiến. Yến Hồng mặc dù thông minh, nhưng dù sao còn trẻ, kinh nghiệm chưa nhiều. Thủ đoạn khống chế lòng người của hai tộc Trùng và Huyết khó lòng phòng bị, chỉ nhìn bề ngoài thì không thể thấy được gì.

“Hỏi hắn cách giao dịch thế nào. Mặt khác, cái giá này bên Chiến Minh chắc chắn sẽ không đồng ý, nhất là khi đối tượng giao dịch lại là hắn!”

Yến Hồng như lời truyền tin tức qua một lát, bỗng nhiên dừng lại thân hình.

“Thế nào?” Yến Ung khó hiểu nhìn hắn.

Yến Hồng nói: “Lục huynh cho ta một vị trí Tỳ Phù ở đây, dặn ta đi lấy trước, rồi quay đầu sẽ liên lạc với hắn, mượn nhờ di tích, đem đạo cốt giao cho hắn.”

Yến Ung ngạc nhiên: “Vị trí ở đâu?”

Yến Hồng vội vàng lấy ra tinh đồ của mình, so sánh với chỉ dẫn trong tin tức của Lục Diệp, điều tra định vị một phen, cuối cùng xác định: “Cách nơi này không xa!”

“Dẫn đường, đi xem trước đã.” Yến Ung vội vàng nói.

Trong Trùng sào, Lục Diệp cất kỹ lệnh bài bên người, phân ra một bộ phận tâm thần đắm chìm vào thần hải: “Cửu Anh, vì sao ta ở trong Tinh Uyên chưa từng thấy qua thứ gọi là Đạo khí này?”

Đây là vấn đề nghi hoặc mà Lục Diệp vẫn luôn cảm thấy.

Theo lý mà nói, Đạo khí này rất không tệ, nhất là đối với Nhập Đạo tu sĩ mà nói, tùy tiện một hai đạo thực lực tăng lên đều là rất lớn.

Nhưng hắn xông xáo Tinh Uyên lại chưa từng thấy qua Đạo khí, cho đến khi đến Ban Lan tinh không này. Đương nhiên, điều này có thể liên quan đến việc hắn xông xáo trong Tinh Uyên thời gian không lâu.

Dù sao, không lâu sau khi rời khỏi Thanh Cung bên kia, hắn liền bị đình trệ ở Ban Lan.

Cửu Anh cười một tiếng: “Việc luyện chế Đạo khí là độc môn bí thuật của bản tôn, cũng là thành quả sau khi bản tôn trọng thương năm đó, tự phong ở Ban Lan. Ngươi ở những nơi khác của Tinh Uyên đương nhiên không nhìn thấy.”

Trong lời nói của nó tràn đầy sự tự ngạo.

Lục Diệp hiểu rõ.

Nếu đã như vậy, thì những nơi khác trong Tinh Uyên quả thật không thể thấy được Đạo khí. Dù ai tiến vào Ban Lan cũng không có cách nào rời đi, tự nhiên không thể mang phương pháp luyện chế Đạo khí ra ngoài.

“Tiền bối à, về tạo nghệ Luyện Khí chi đạo, tiền bối e rằng đã đăng phong tạo cực rồi.” Lục Diệp một câu nịnh nọt liền buông ra.

Cửu Anh cười lớn: “Đăng phong tạo cực thì không dám nói, nhưng trên đạo này, bản tôn quả thật chưa gặp được đối thủ.” Cười xong nó chợt phản ứng lại, nhìn về phía Lục Diệp: “Tiểu hữu cũng hiểu Luyện Khí chi đạo ư?”

Lục Diệp nói: “Có chút đọc lướt qua.”

Tạo nghệ Luyện Khí chi đạo của hắn thô lậu đến cực điểm, còn không bằng tạo nghệ của hắn trên Trận Đạo.

Nhưng hắn cảm thấy rất hứng thú với phương pháp luyện chế Đạo khí. Trước kia, hắn từng dự định nếu có cơ hội sẽ đến bản tinh bên kia tìm người thỉnh giáo một phen, nhưng bây giờ thì không cần nữa. Cửu Anh ở đây, nó chính là đối tượng tốt nhất để thỉnh giáo.

“Ngược lại là bản tôn mắt vụng về, thế mà không nhìn ra.” Cửu Anh cười ha hả.

Nó hiển nhiên là không muốn tiếp tục đề tài này nữa, bởi vì nó đã nhận ra ý đồ của Lục Diệp.

Nhưng Lục Diệp đã mở miệng, lại làm sao có thể từ bỏ ý đồ: “Tiền bối, ta đối với pháp luyện chế Đạo khí rất hứng thú, dứt khoát trong lúc rảnh rỗi, tiền bối có thể dạy ta được không?”

Cửu Anh trầm mặc, rõ ràng không mấy tình nguyện. Nghĩ lại, bây giờ người ở dưới mái hiên, Lục Diệp có chỗ cầu, nó thật sự không thể từ chối. Tuy nói có lời thề ước thúc, Lục Diệp sẽ không thực sự làm gì nó, nhưng giày vò nó một chút thì vẫn không có vấn đề.

Hơn nữa, năm đó nó cũng từng cố ý lưu lại một chút pháp luyện chế Đạo khí, nếu không bây giờ trong Ban Lan cũng sẽ không có nhiều Đạo khí như vậy.

Mình dù không dạy hắn, hắn cũng có thể từ cách khác nhập môn.

“Dễ nói dễ nói, tiểu hữu đã cảm thấy hứng thú, bản tôn tự nhiên dốc túi tương thụ.”

“Vậy coi như đa tạ tiền bối.”

Trong thần hải, hai đạo thần hồn không ngừng giao thoa, Lục Diệp như đói như khát học tập. Bởi vì không tinh thông luyện khí, nên có đôi khi hắn không thể lý giải nhiều điều Cửu Anh nói, nhưng hắn đều cẩn thận đặt câu hỏi, cho đến khi hiểu rõ mới thôi.

Cửu Anh tuy chỉ còn lại một đạo linh thức, nhưng không có gì phải nghi ngờ, nó vẫn là một tòa bảo tàng khổng lồ.

Điều Lục Diệp muốn làm bây giờ, chính là tận khả năng khai quật tòa bảo tàng này.

Thoáng một cái mấy ngày sau, lệnh bài cất trong người có động tĩnh, hiển nhiên là Yến Hồng gửi tin đến.

Chắc hẳn chuyện lúc trước đã có kết quả.

Lấy ra xem xét, quả nhiên, Yến Hồng bên kia lần theo chỉ dẫn của hắn, tìm được một kiện Tỳ Phù chôn sâu vạn trượng dưới đất!

Lúc này, trên một khối phù lục to lớn, Yến Hồng đang tay cầm lệnh bài của mình liên lạc với Lục Diệp. Yến Ung trên tay đang vuốt ve kiện Tỳ Phù mà hai chú cháu đã tốn rất nhiều công sức mới tìm được, đầy mặt nghi hoặc.

Đó là tình huống thế nào đây?

Mấy ngày trước, Lục Diệp bảo Yến Hồng đến đây tìm kiếm Tỳ Phù. Hắn còn tưởng là Lục Diệp trước đó trốn ở chỗ này, dù sao thân phận Lục Diệp hiện tại rất mẫn cảm, không tiện tùy ý xuất hiện trong Chiến Minh. Việc Lục Diệp để Tỳ Phù lại đây trước, rồi bảo Yến Hồng tới tìm kiếm, không mất là một biện pháp hay.

Nhưng kết quả chứng minh kiện Tỳ Phù này căn bản không phải do Lục Diệp giấu đi. Nó đã mai một ở chỗ này không biết bao nhiêu năm, nếu không có chỉ dẫn của Lục Diệp, nó có thể mãi mãi cũng không cách nào thấy lại ánh mặt trời.

Thế nhưng Lục Diệp làm sao biết nơi đây có Tỳ Phù?

Yến Ung không nghĩ ra, chuyện này lại không tiện hỏi.

“Lục huynh, Tỳ Phù đã lấy được. Kiện Tỳ Phù đầu tiên này Yến gia ta muốn, nhưng giá cả có thể phải thấp một chút. Ung thúc nói Yến gia chỉ có thể trả hai ngàn đạo cốt. Ngươi cũng biết, bây giờ Tỳ Phù không còn quan trọng như vậy.” Yến Hồng vẻ mặt đau khổ gửi tin cho Lục Diệp. Những lời này cũng là Yến Ung bảo hắn nói.

“Được!” Lục Diệp rất nhanh trả lời lại.

Hắn ra giá ba ngàn là để Nhân tộc bên kia có chỗ để trả giá. Vả lại, tình huống Yến Hồng nói chính hắn cũng có thể ý thức được. Hai ngàn đạo cốt, miễn cưỡng có thể chấp nhận.

“Muốn giao dịch thế nào?” Yến Hồng lại hỏi, “Lục huynh muốn giao dịch từng đợt hay một lần duy nhất?”

“Một lần duy nhất!”

Đây không phải lần giao dịch Tỳ Phù duy nhất. Bản thân hắn luyện hóa đạo cốt hiệu suất cực cao, tự nhiên không cần giao dịch từng đợt. Đây cũng là lý do không thể ra giá quá nhiều.

Một lần duy nhất hai ngàn đạo cốt, cho dù là Yến gia muốn gom góp cũng không dễ dàng.

“Yến huynh bên đó chuẩn bị xong, liền tiến vào di tích. Đến lúc đó cứ gửi tin cho ta, ta sẽ vào di tích gặp ngươi.”

“Không vấn đề!”

Kết thúc việc gửi tin cho Yến Hồng, Lục Diệp tiếp tục đắm chìm tâm thần, cùng Cửu Anh thỉnh giáo pháp luyện chế Đạo khí.

Thời gian nửa tháng thoáng cái đã qua.

Trong khoảng thời gian này, cuộc sống của Lục Diệp phong phú vô cùng. Bởi vì có chuyện bận rộn, nên cho dù bị giam lỏng ở đây, hắn cũng sẽ không cảm thấy buồn tẻ.

Một ngày nọ, Lục Diệp lại nhận được tin của Yến Hồng, bảo hắn biết hai ngày sau sẽ gặp mặt trong di tích, hai ngàn đạo cốt của Yến gia đã chuẩn bị thỏa đáng.

Lục Diệp lúc này đứng dậy.

“Đi đâu?” Giọng U Điệp lập tức vang lên.

Dường như trong lòng tức giận, nên mấy ngày nay U Điệp vẫn luôn không để ý đến Lục Diệp.

“Đi một chuyến di tích!” Lục Diệp vừa đi, vừa quay lưng về phía nàng khoát khoát tay.

U Điệp bị chọc tức đến bật cười: “Có chuyện lần trước rồi, ngươi nghĩ ta sẽ còn để ngươi vào di tích sao? Ngươi đứng lại đó cho ta!”

Lục Diệp bước chân không ngừng: “Yên tâm, rất nhanh ta sẽ trở về. Ngươi cũng đã nói, có chuyện lần trước rồi, ta sẽ không lại chạy loạn.”

Dưới Sinh Mệnh Tỏa Liên, U Điệp ngạc nhiên phát hiện Lục Diệp thế mà không hề nói sai. Nhất thời nàng cũng không biết có nên hay không ngăn cản hắn.

Giữa lúc ngây người, Lục Diệp đã xuất Trùng sào.

“Mang theo Thạch Trùng!” Giọng U Điệp vang lên bên tai, một con Thạch Trùng nho nhỏ bị U Điệp đưa đến trên vai Lục Diệp.

Lục Diệp cất bước, nhanh chóng đi xa.

Hắn vào di tích sớm hơn Yến Hồng không lâu. Sau đó, thân ảnh Yến Hồng từ một thông đạo khác đi tới.

“Lục huynh!”

Lục Diệp gật đầu, đứng dậy nghênh đón.

Hắn phát hiện Yến Hồng không phải một mình vào đây, bên cạnh hắn còn có một thân ảnh quen thuộc khác với Lục Diệp.

Yến Tiểu Ngũ!

Trước đó, Lục Diệp từng nhiều lần giao thiệp với hắn. Mỗi lần hắn đều phụng mệnh mang đạo cốt đến cho Lục Diệp, nên hai bên cũng coi như quen thuộc.

“Lục sư huynh!” Yến Tiểu Ngũ hành lễ.

Lục Diệp cười: “Tiểu Ngũ, đã lâu không gặp.”

“Trước đó nghe nói sư huynh gặp biến cố, Tiểu Ngũ rất lo lắng. Cũng may sư huynh là người hiền, tự có thiên tướng.”

Sau vài câu chuyện phiếm, Yến Hồng đưa tới một viên nhẫn trữ vật: “Lục huynh, đây là hai ngàn đạo cốt, ngươi đếm xem.”

Lục Diệp thu hồi nhẫn trữ vật, cũng không kiểm kê. Đối với Yến Hồng, hắn vẫn khá tín nhiệm. Vả lại đây chỉ là lần giao dịch đầu tiên, tin tưởng bên Yến gia sẽ không thất tín.

“Bên Chiến Minh nói thế nào?” Lục Diệp hỏi.

Kiện Tỳ Phù đầu tiên Yến gia đã lấy. Tính cả kiện trước đó của Yến Hồng, Yến gia đã có hai kiện Tỳ Phù. Lục Diệp tin tưởng Yến gia sẽ không lại thu mua Tỳ Phù. Thứ nhất, số lượng Tỳ Phù không ít, gom góp đạo cốt không dễ, Yến gia quả thật không thể nuốt trôi. Thứ hai, cho dù Yến gia có thể nuốt trôi, cũng không có khả năng độc chiếm.

Bản tinh có nhiều gia tộc như vậy, cũng nên cùng hưởng ân huệ. Ăn một mình không phải chuyện gì tốt.

Yến Hồng nói: “Ung thúc đã liên lạc với các đại gia tộc Dung Đạo để thương thảo việc này. Mọi người đối với Tỳ Phù vẫn khá hứng thú. Trước khi đến, họ đã cho ta mức giá trong lòng là một ngàn tám trăm đạo cốt cho một kiện Tỳ Phù.”

Lục Diệp trầm mặt.

Kiện Tỳ Phù của Yến gia giá hai ngàn đạo cốt, Lục Diệp lập tức đồng ý. Chủ yếu là vì hắn có giao tình với Yến Hồng. Vốn tưởng bên Chiến Minh cho dù có mặc cả, cũng sẽ không thấp hơn hai ngàn, nhưng không ngờ lại chỉ có một ngàn tám trăm.

Yến Hồng nếu đã nguyện ý nói thẳng ra báo cáo, chắc chắn sẽ không lừa hắn về chuyện này.

Cho dù Tỳ Phù bây giờ tầm quan trọng không bằng trước kia, nó vẫn có giá trị không nhỏ. Những gia tộc bản tinh kia, gia tộc nào mà không đặt kỳ vọng cao vào dòng dõi quan trọng của mình?

Một kiện Tỳ Phù trong tay, trên chiến trường chẳng những có thể giết địch nhiều hơn, mà còn có thể tăng cường cơ hội bảo mệnh rất lớn. Đối với những gia tộc kia mà nói, điều này không phải là chuyện có thể cân nhắc bằng bao nhiêu đạo cốt…

Chương 2239: Thời cơ đã tới

Bất quá, lời nói đi cũng phải nói lại, nếu thật sự là dòng dõi gia tộc đặc biệt trọng yếu, hẳn sẽ không lên chiến trường giết địch. Những gia tộc kia sẽ không để người như vậy mạo hiểm quá lớn, đương nhiên cũng không cần đến Tỳ Phù.

Những thế gia đệ tử dám đánh dám liều như Yến Hồng, thật ra vẫn còn rất ít. Không nói đến người khác, ngay cả Hoàng Chi Hoán, thành danh mấy trăm năm, dù độ phù hợp với Tỳ Phù có cao đến mấy, cũng chưa từng xuất hiện trên chiến trường. Hắn mấy trăm năm nay chỉ làm một việc: thăm dò di tích!

Lục Diệp bỗng nhiên ý thức được tình hình mình suy tính khác với các Dung Đạo thế gia kia.

“Được!” Lục Diệp gật đầu. 1800 và 2000 chênh lệch không đáng kể, mà đã cất công đi một chuyến không dễ dàng, hắn cũng lười dây dưa thêm nữa.

Thấy hắn đồng ý, Yến Hồng mới thở phào nhẹ nhõm. Việc này không dễ làm, hắn cũng biết giá 1800 là hơi thấp, nhưng hắn là Nhân tộc, lần này lại gánh vác nhiệm vụ của Chiến Minh, chung quy cũng không tiện nói thêm gì.

Nhớ lại những lời xầm xì của các Dung Đạo lúc chạm mặt mấy ngày trước, Yến Hồng không khỏi thở dài. Dù Lục Diệp trước đó đã chém giết Dung Đạo của hai tộc Trùng Huyết ngay trước mắt bao người, nhưng vẫn còn có rất nhiều kẻ hoài nghi lập trường của Lục Diệp. Kẻ không biết xấu hổ còn lớn tiếng nói rằng nếu Lục Diệp thật lòng hướng về Chiến Minh Nhân tộc, thì lẽ ra phải cống hiến Tỳ Phù ra để chứng minh lòng trung thành, chứ không phải lấy phương thức giao dịch để đòi thù lao.

“Lục huynh, sau lần này, ta nên bế quan. Về sau việc giao dịch Tỳ Phù sẽ do Tiểu Ngũ liên hệ với ngươi.”

Lục Diệp gật đầu: “Vậy thì chúc Yến huynh sớm ngày tấn thăng Dung Đạo.”

Yến Hồng muốn bế quan, hẳn là hướng tới cảnh giới Dung Đạo. Hoàng Chi Hoán đã đi trước một bước, Yến Hồng đương nhiên sẽ không chịu thua kém.

“Mượn lời tốt lành của ngươi.” Yến Hồng cười cười.

“Tiểu Ngũ, đưa tinh đồ của ngươi cho ta.” Lục Diệp quay đầu nhìn về phía Yến Tiểu Ngũ.

Yến Tiểu Ngũ không chút chần chờ, lập tức lấy tinh đồ của mình ra đưa cho Lục Diệp. Lục Diệp đón lấy, đánh dấu trên tinh đồ: “Vị trí này!”

Hắn không thể chấm hết tất cả vị trí của những kiện Tỳ Phù còn lại, chỉ có thể làm như vậy từng đợt một. Tuy phiền phức, nhưng được cái ổn thỏa.

Về phần kiện Tỳ Phù thứ hai này sẽ thuộc về ai, Lục Diệp không bận tâm. Những gia tộc kia nội bộ tự nhiên sẽ tự thương thảo thỏa đáng, hắn chỉ cần đến lúc đó tới nhận Đạo Cốt là đủ.

Yến Hồng ngạc nhiên nhìn. Yến Tiểu Ngũ không biết tình hình của kiện Tỳ Phù đó, nhưng hắn lại rất rõ ràng. Ngày đó hắn và Ung thúc đã đào sâu vạn trượng, gần như phải phá nát khối phù lục đó, mới tìm được Tỳ Phù ẩn giấu bên trong. Có thể xác định, đây không phải do Lục Diệp lưu lại trước đó, mà là đã chôn giấu ở đó rất nhiều năm.

Bây giờ Lục Diệp lại chấm một vị trí trên tinh đồ. Nếu như còn có thể tìm được Tỳ Phù, vậy thì có nghĩa Lục Diệp có thể cảm ứng được vị trí của những kiện Tỳ Phù thất lạc này.

Nhưng hắn rốt cuộc đã làm thế nào?

Càng tiếp xúc với Lục Diệp, Yến Hồng càng thấy hắn thâm sâu khó lường. Hắn lại nhớ lại, lúc ở Lam Thủy Chiến Tinh, hắn mơ hồ đã giết chết một Dung Đạo Huyết tộc. Khi ấy hắn đã thấy rất kỳ lạ, bởi vì Dung Đạo Huyết tộc đó căn bản không có chút sức phản kháng nào.

Bây giờ xem ra, không phải đối phương chủ quan, rõ ràng là Lục Diệp đã phá vỡ phòng hộ của đối phương, mới khiến hắn dễ dàng đắc thủ. Nói cách khác, lúc đó Lục Diệp đã che giấu thực lực của mình…

“Lục huynh, ngươi bây giờ là Dung Đạo hay là Nhập Đạo?” Yến Hồng cuối cùng không nhịn được, hỏi điều nghi hoặc trong lòng.

Lục Diệp suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngươi có thể coi ta là Dung Đạo.”

Lục Diệp rời đi, theo đường cũ trở về, rất nhanh biến mất không còn tăm hơi. Yến Hồng cẩn thận suy ngẫm lời hắn nói, thần sắc kinh ngạc. Có thể coi là Dung Đạo, điều này không nghi ngờ gì cho thấy Lục Diệp không phải Dung Đạo, nhưng hắn lại có thực lực chém giết Dung Đạo. Thật khó tin biết bao!

Trong Trùng Sào, Lục Diệp trở về. U Điệp rất hài lòng. Lục Diệp quả nhiên không còn chạy loạn, xem ra chuyện lần trước cũng khiến hắn nhớ đời. Điều này không nghi ngờ gì là U Điệp hy vọng nhìn thấy, hiện nay toàn bộ Ban Lan, chỉ có tòa Trùng Sào này là nơi nương náu của hắn. Khi hắn quen thuộc điểm này, thì hắn sẽ hoàn toàn bị buộc chặt lại với mình, không chỉ đơn thuần là sự ràng buộc của Sinh Mệnh Tỏa Liên.

Mà trước khi trở về, Lục Diệp cũng đã luyện hóa sạch sẽ 2000 Đạo Cốt của Yến gia.

Thu hoạch không nhỏ. Ban đầu Lục Diệp định sau khi trở về sẽ rèn luyện Đạo Cốt, ai ngờ bên phía U Điệp lại giữ lại 400 Đạo Cốt cho hắn. Trước đó Lục Diệp đã phát hiện, cứ cách một khoảng thời gian đều sẽ có không ít Đạo Cốt được đưa đến trung tâm Trùng Sào, để U Điệp luyện hóa, bổ sung lượng tiêu hao của nàng. Dưới tác dụng của Sinh Mệnh Tỏa Liên, hắn cũng hưởng được một chút lợi lộc từ đó.

Lần này U Điệp không lấy hết cho mình, nàng còn băn khoăn về Diệt Lực của Thiên Phú Thụ, nên cố ý giữ lại một bộ phận. Dựa theo thỏa thuận giữa nàng và Lục Diệp trước đó, 400 Đạo Cốt này có thể giúp nàng hưởng thụ thời gian đốt cháy của năm hơi.

Thời gian không dài, nhưng U Điệp không vội. Nàng không biết mình đã sống bao nhiêu năm, tương lai còn có vô tận tuế nguyệt, tự nhiên không cần thiết một lần là xong, chậm rãi tích cát thành tháp mới có ý nghĩa.

Ngậm một mảnh lá Ngộ Đạo Trà trong miệng, Lục Diệp bắt đầu rèn luyện Đạo Cốt. Ngộ Đạo Trà có thể giúp người tu hành, nâng cao hiệu suất không nhỏ, nhưng với Lục Diệp mà nói, công dụng lớn nhất của nó là giúp giảm bớt Đạo Lực tiêu hao khi rèn luyện Đạo Cốt. Đối với một Nhập Đạo bình thường, sự giảm bớt này có lẽ không mấy hiệu quả, nhưng với hắn mà nói, lại rất đáng kể, bởi vì mỗi lần hắn rèn luyện Đạo Cốt đều cần tiêu hao rất nhiều Đạo Lực.

Sau một năm vội vã.

Lục Diệp cư trú trong Trùng Nang, hắn nhắm mắt ngưng thần. Theo Đạo Lực trên lá cây Thiên Phú Thụ không ngừng tiêu hao, lại một khối Đạo Cốt tỏa ra kim quang, rèn luyện thành công. Một năm này, thực lực của hắn đã có biến hóa to lớn.

Hiện nay, từng khối Đạo Cốt trong cơ thể hắn chiếu sáng rạng rỡ, lượng Đạo Lực có thể khống chế đã đạt tới 160 đạo. Từ 120 của một năm trước tăng lên đến trình độ hiện tại, gia tăng trọn vẹn 40 Đạo Lực. Mà sự tăng lên này, U Điệp căn bản không thể nào phát giác. Trong nhận biết của nàng, Lục Diệp vẫn là vị tu sĩ trăm đạo như trước. Có lẽ nàng có thể phát giác được thực lực của Lục Diệp tăng lên, nhưng tuyệt đối sẽ không nghĩ đến lại tăng lên khủng khiếp đến thế.

160 Đạo Lực, theo Lục Diệp tự mình tính toán, đã tương đương với thực lực của Dung Đạo bát cửu trọng cảnh giới. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là đối phương không sử dụng Đạo Binh. Nếu vận dụng Đạo Binh, Dung Đạo thất trọng cũng có thể phát huy ra thực lực tương tự.

Những Dung Đạo cường giả kia, khi tu vi đạt đến bình cảnh, sẽ dồn hết tinh lực vào việc ôn dưỡng Đạo Binh. Nhờ vậy, cho dù tu vi không thể tinh tiến, thực lực cũng có thể được nâng cao. Sự nâng cao này chính là do Đạo Binh mang lại.

Trên thực tế, Lục Diệp cũng từng cân nhắc có nên bắt đầu ôn dưỡng Đạo Binh hay không. Thực lực đạt đến trình độ của hắn, mỗi một đạo chi lực được tăng cường, lượng tiêu hao đều vô cùng lớn. Hiện nay hắn tăng lên một đạo chi lực, lượng Đạo Lực cần tiêu hao phải tám, chín nghìn. So với việc tăng cường bản thân, tiêu hao cùng lượng Đạo Lực như nhau, việc ôn dưỡng Đạo Binh chắc chắn mang lại sự tăng tiến lớn hơn một chút.

Nhưng sau khi thử một lần, hắn cuối cùng vẫn từ bỏ. Bởi vì Đạo Lực của hắn không đủ ngưng tụ, không thích hợp để ôn dưỡng Đạo Binh. Cuối cùng hắn đã hiểu rõ, vì sao chỉ có Dung Đạo cường giả mới có Đạo Binh của riêng mình. Điều này có liên quan rất lớn đến tính chất Đạo Lực.

Một năm này, Lục Diệp đã giao dịch Tỳ Phù với bên Chiến Minh, không tính kiện ban đầu đưa cho Yến gia, cũng đã đạt tới sáu kiện. Ban đầu hiệu suất vẫn rất nhanh, bởi vì các vị trí Lục Diệp chỉ điểm đều nằm trong cương vực của Chiến Minh Nhân tộc, các đại gia tộc chỉ cần điều động một ít nhân lực theo chỉ dẫn của Lục Diệp để tìm ra Tỳ Phù là được. Hai kiện Tỳ Phù sau đó lại phân tán trong cương vực của Cự Nhân tộc, nên việc tìm kiếm không dễ dàng. Mặc dù Nhân tộc và Cự Nhân tộc là đồng minh, nhưng chạy đến cương vực của người ta để tìm Tỳ Phù, vẫn phải lén lút hành sự.

Sáu kiện Tỳ Phù được giao dịch, thu về hơn một vạn Đạo Cốt. Lại thêm thu nhập từ phía U Điệp, cùng với kết quả mà Lục Diệp được chia từ việc U Điệp tu hành, nhờ đó hắn mới có được sự trưởng thành vượt bậc đến vậy.

Sau kinh nghiệm lần đầu tiên, bây giờ U Điệp cũng yên tâm hơn rất nhiều về Lục Diệp. Mỗi lần Lục Diệp tiến vào di tích, không lâu sau đó sẽ trở về. Nàng cũng từng hỏi Lục Diệp rốt cuộc vào di tích làm gì, Lục Diệp đương nhiên sẽ không nói thật, mỗi lần đều thuận miệng lừa gạt, U Điệp cũng đành chịu hắn. Chỉ cần Lục Diệp không bỏ chạy, mọi chuyện đều dễ nói. Nàng cũng không muốn lại đấu trí đấu dũng với Lục Diệp, thậm chí phải tự chịu thiệt mới có thể buộc Lục Diệp trở về.

Trong một năm này, sự tăng tiến của Lục Diệp không chỉ riêng về thực lực. Trên con đường luyện khí tạo nghệ cũng đã xưa đâu bằng nay, nhất là phương pháp luyện chế Đạo Khí. Cửu Anh không dễ đối phó, mỗi lần truyền thụ những điều này cho Lục Diệp, đều che giấu giấu giếm. Lục Diệp không tiện thúc ép quá mức, chỉ có thể nhẫn nại tính tình mà dây dưa với nó. Nếu Cửu Anh thật sự có tâm dạy bảo, làm sao có thể kéo dài suốt một năm trời.

Đến hôm nay, Lục Diệp đã không cách nào moi móc ra thêm được điều gì liên quan đến luyện khí từ miệng Cửu Anh. Hắn đương nhiên biết Cửu Anh không dốc lòng truyền thụ, nhưng đã đến trình độ này, trừ phi vạch mặt với nó, nếu không đừng hòng có thêm điều gì nữa. Lục Diệp ý thức được, thời cơ đã gần chín muồi.

Sự giao lưu giữa hắn và Cửu Anh, không chỉ có Đạo Luyện Khí, mà còn một chuyện khác, cũng có thể nói là một kế hoạch. Hắn vẫn luôn hoàn thiện kế hoạch này. Một năm bình an này, chỉ vì khoảnh khắc này đến!

“U Điệp!” Lục Diệp thu lại tinh quang trong mắt, chậm rãi mở miệng.

“Ở đây, Diệp ca ca.” U Điệp lập tức đáp lời. Biểu hiện của Lục Diệp trong một năm này khiến nàng rất hài lòng, lại thêm Diệt Lực của Thiên Phú Thụ mang lại lợi ích cho nàng, nên thái độ của nàng đối với Lục Diệp càng thêm thân cận hơn trước.

“Ngươi có muốn rời khỏi Ban Lan không?”

Giọng Lục Diệp không lớn, nhưng nghe vào tai U Điệp lại như sấm nổ vang, nàng nhất thời thậm chí không kịp phản ứng: “Ngươi nói cái gì?”

Lời này nghe quen tai. Lúc trước nàng buộc Lục Diệp trở về rồi giam trong huyễn cảnh, Lục Diệp cũng từng hỏi nàng như vậy.

Lục Diệp cười nhạt một tiếng: “Ngươi không phải vẫn luôn rất tò mò, vì sao ta luôn chạy vào di tích sao?”

Giọng U Điệp run rẩy lên: “Ngươi đang tìm cách rời khỏi di tích?”

Lục Diệp im lặng. Vấn đề này không thể trả lời, bởi vì U Điệp có thể phát giác được hắn có đang nói dối hay không. Hắn im lặng, U Điệp lại càng thêm kích động.

Sớm từ hơn một năm trước đó, U Điệp đã ý thức được, Lục Diệp biết cách rời khỏi Ban Lan. Nhưng loại chuyện này không tiện ép buộc quá đáng, những ngày này nàng cũng chưa từng đề cập. Cho đến hôm nay Lục Diệp chủ động nhắc tới.

Điều này khiến U Điệp liên tưởng đến rất nhiều thứ…

Chương 2240: U Điệp nhập di tích

Phép rời khỏi Ban Lan kia nhất định giấu trong di tích. Lục Diệp lần thứ hai vào di tích chắc chắn có phát hiện. Một năm qua, hắn ra vào di tích rất nhiều lần, chắc chắn đang tìm kiếm điều gì đó.

Bất kể hắn đang tìm gì, sau nhiều lần ra vào, không nghi ngờ gì hắn đã tìm được! Nếu đã vậy, vì sao hắn không rời đi?

Linh quang chợt lóe, U Điệp bỗng hiểu ra: “Diệp ca ca, chàng muốn mượn sức mạnh của ta mới có thể rời đi, có phải vậy không?”

Phải, thực lực Lục Diệp tuy không tệ, nhưng trăm đạo chi lực thật ra không tính là cường đại. Hắn cho dù tìm được phép rời khỏi Ban Lan, e rằng cũng lực bất tòng tâm.

Hắn cần mượn lực! Nhìn khắp cả Ban Lan này, người Dung Đạo mà hắn có thể mượn lực và tin tưởng, ngoài nàng U Điệp ra, còn có thể là ai nữa?

“Thông minh!” Lục Diệp khen ngợi một tiếng.

U Điệp kìm nén tâm tình kích động, trầm ngâm giây lát, nàng mở miệng hỏi: “Ta cần làm thế nào?”

“Cùng ta vào di tích.”

“Vào di tích! Thế nhưng… di tích kia người Dung Đạo không thể vào, ta làm sao có thể vào được?”

“Ta nói ngươi có thể vào, tự nhiên là có thể vào!”

Lòng U Điệp chấn động, nhưng nhanh chóng bình phục; dù sao nàng đã sống không biết bao nhiêu năm, chút định lực này vẫn phải có. Ngược lại, nàng lại nghĩ ra một vấn đề khác: “Diệp ca ca, ta cần nhục thân hay hồn thể vào?”

“Hồn thể là được.” Lục Diệp trả lời.

Trước đây hắn đã cân nhắc qua chuyện này. Di tích là do Cửu Anh lưu lại, đủ loại cấm chế đều do Cửu Anh bố trí. Có nó ở đó, U Điệp đương nhiên có thể nhục thân tiến vào, nhưng suy cho cùng sẽ phiền phức hơn rất nhiều.

Nhưng nếu chỉ là hồn thể vào thì đơn giản hơn nhiều. Vả lại, Lục Diệp cũng không muốn đối mặt cái núi thịt cồng kềnh kia; chỉ là hồn thể thì tiếp xúc sẽ thoải mái hơn nhiều. Dù sao thì hồn thể của U Điệp vẫn rất đẹp.

“Ta cần an bài công việc bên chiến khu, Diệp ca ca có thể đợi ta vài ngày không?” U Điệp hỏi.

Nếu nàng thần hồn xuất khiếu, đi theo Lục Diệp vào di tích, thì lưu lại đây chỉ là một bộ thể xác. Toàn bộ đại chiến khu vẫn luôn dựa vào nàng trù tính điều hành. Nếu ở trong di tích lâu, không chừng chiến sự ở chiến khu sẽ có thay đổi gì đó.

Những chuyện này nàng cần sớm xử lý ổn thỏa.

“Đương nhiên.” Lục Diệp tỏ vẻ rất thân mật, “Nàng không nói, ta cũng định nhắc nhở nàng. Vì chuyến này sẽ tiêu hao của nàng rất nhiều, cho nên ta hy vọng nàng có thể phân phối một nhóm đạo cốt để dự phòng!”

“Tốt!” U Điệp nhất lời đáp ứng, chỉ cần có thể rời khỏi Ban Lan, chớ nói một nhóm đạo cốt, bất kỳ điều kiện gì nàng cũng có thể đáp ứng.

Sau đó mấy ngày, U Điệp thần niệm bận rộn không ngớt, Lục Diệp an ổn đợi trong trùng nang, lẳng lặng chờ đợi.

Một năm nay, thực lực hắn tăng lên rất lớn. Nếu tiếp tục theo tốc độ này, e rằng chưa đến mấy năm, hắn có thể tấn thăng Dung Đạo. Đến lúc đó chính mình có thể thử luyện hóa Ban Lan.

Nhưng Tỳ Phù có hạn, đợi đến khi toàn bộ Tỳ Phù thất lạc bên ngoài được tìm thấy, hắn sẽ không còn vốn liếng giao dịch với Nhân tộc Chiến Minh bên kia. Đến lúc đó, chỉ dựa vào U Điệp, hiệu suất tăng thực lực sẽ giảm xuống đáng kể. Muốn tấn thăng Dung Đạo, không có mười mấy hai mươi năm là không thể nào. Hắn chờ không được lâu như vậy.

Hơn nữa, Cửu Anh nói, luyện hóa Ban Lan, cảnh giới càng cao càng tốt. Cho nên dù hắn tấn thăng Dung Đạo, cũng chưa chắc có thể thành công, còn phải tiếp tục tu hành, tăng lên cảnh giới.

Nếu đã vậy, vậy cũng chỉ có thể mượn U Điệp chi lực. Lúc trước khi nói chuyện phiếm với U Điệp, hắn cố ý tìm hiểu cảnh giới của nàng, quả đúng là Dung Đạo đỉnh phong.

Do nàng ra tay luyện hóa Ban Lan, xác suất thành công không nghi ngờ gì lớn hơn rất nhiều. Về phần nàng luyện hóa Ban Lan xong, Lục Diệp cũng đã có suy tính. Hắn không chỉ một lần cùng Cửu Anh thôi diễn sự phát triển tiếp theo, có niềm tin rất lớn có thể khiến U Điệp cố gắng biến thành áo cưới.

Kế hoạch lần này nếu thành công, thu hoạch to lớn là khó có thể tưởng tượng.

U Điệp quả nhiên phân phối một nhóm đạo cốt tới, ước chừng hơn ba nghìn khối, đều được Lục Diệp thu vào. Những đạo cốt này hắn tạm thời không định luyện hóa, để lại phòng hờ. Bất quá, mặc kệ về sau có cần hay không, những đạo cốt này đã vào túi của hắn thì không thể nào móc ra nữa.

Mọi thứ chuẩn bị ổn thỏa, Lục Diệp một mình ra trùng sào, lao về phía lối vào di tích kia.

Hồn thể U Điệp đã tiến vào thần hải của Lục Diệp, còn lưu lại trong trùng sào chỉ là thể xác của nàng.

U Điệp rất kích động, cũng rất khẩn trương. Trong Ban Lan từ xưa đến nay, vô số tu sĩ đều tìm kiếm biện pháp rời đi, nhưng đều không có manh mối. Cho nên nàng chưa bao giờ nghĩ tới, chính mình sẽ trở thành người tiên phong. Mà tất cả những điều này, đều nhờ ơn Lục Diệp ban tặng.

Dọc đường an ổn vô sự. Gần đây một năm, Lục Diệp nhiều lần đi tới đi lui di tích, con đường này nhắm mắt lại cũng sẽ không đi sai.

Hơn một ngày sau, tại tế đàn cửa vào di tích, Lục Diệp đứng vững thân hình.

Trong thần hải, U Điệp đang an ổn chờ đợi, lập tức nghe được tiếng hắn: “Tiểu Điệp, ta cần tạm thời phong bế thần hải, như vậy mới có thể mang ngươi cùng vào!”

U Điệp không chút hoài nghi: “Không có vấn đề!”

Thần hồn cường giả Dung Đạo mượn nhờ nhục thân Nhập Đạo tiến vào di tích, loại biện pháp này trước kia không phải không có người thử qua, nhưng chưa bao giờ thành công. Cửu Anh đã thiết lập cấm chế Dung Đạo không thể vào, làm sao lại lưu lại sơ hở như vậy? Cho nên vô luận là nhục thân hay hồn thể, chỉ cần là Dung Đạo, còn không thể nào vào được.

Lần trước Lục Diệp tới đây, dưới sự chỉ dẫn của Cửu Anh, đã sớm làm một chút bố trí. Cho nên hiện tại di tích này, chỉ có hắn mới có thể mang hồn thể Dung Đạo vào.

Thần hải triệt để phong bế, giống như lồng giam. U Điệp rốt cuộc không cảm giác được tình hình bên ngoài, nhưng nàng cũng không bối rối, bởi vì nàng biết Lục Diệp sẽ không làm gì nàng.

Lục Diệp quả thực sẽ không làm gì nàng, bất quá…

Hắn lấy ra lệnh bài của mình, truyền một đạo âm ra ngoài.

Hoàng Tuyền chiến khu, tại một cứ điểm nào đó, Yến Tiểu Ngũ đứng sau lưng một nữ tử khí khái hào hùng, cầm lệnh bài của mình, dường như đang chờ đợi điều gì đó.

Nữ tử kia, chính là Tử Anh.

“Vẫn chưa có tin tức sao?” Tử Anh đột nhiên hỏi một tiếng.

Yến Tiểu Ngũ lắc đầu: “Đại nhân, vẫn chưa có.”

Tử Anh không nói.

Yến Tiểu Ngũ là mấy ngày trước bỗng nhiên tới chỗ này, trực tiếp tới cầu kiến nàng. Hai người vốn không quen biết, nhưng Yến Tiểu Ngũ đã đến từ Yến gia, Tử Anh đương nhiên không tiện cự tuyệt. Mà sau khi nghe Yến Tiểu Ngũ nói xong, con ngươi Tử Anh không khỏi sáng bừng.

Yến Tiểu Ngũ đến là để thay Lục Diệp truyền lời, bởi vì Lục Diệp bây giờ chỉ có thể liên lạc được với hắn, cho nên đã ủy thác hắn chạy một chuyến Hoàng Tuyền chiến khu.

Hắn dựa theo Lục Diệp căn dặn, nói với Tử Anh rất nhiều, cơ bản đều là những dự đoán liên quan đến chiến trường.

Mà mấy ngày nay, một vài biến hóa trên chiến trường không nghi ngờ gì đã chứng thực độ chính xác của những dự đoán này. Từ mấy ngày trước, các cứ điểm phòng tuyến của Trùng Huyết hai tộc ở khắp nơi đang co rút lại!

Trước kia không phải không xuất hiện chuyện này, nhưng lần này rõ ràng không bình thường. Cho nên Tử Anh rất ngạc nhiên, Lục Diệp rốt cuộc đã làm thế nào.

Điều càng khiến Tử Anh mong đợi hơn là, Lục Diệp lại còn nói hắn có biện pháp ngăn cách Trùng Mẫu cảm giác về chiến trường!

Nếu có thể như vậy, thì đối với Nhân tộc mà nói chính là một cơ hội.

Trùng Huyết hai tộc vô luận là Nhập Đạo hay Dung Đạo, đều quen thuộc việc nghe theo Trùng Mẫu điều hành trên chiến trường. Đây là ưu thế lớn nhất của bọn họ. Nếu Trùng Mẫu cảm giác bị ngăn cách, thì ưu thế lớn nhất này sẽ không còn tồn tại, đến lúc đó chắc chắn sẽ xuất hiện không ít bối rối, thậm chí sơ hở.

Mà bên Chiến Minh cần làm chính là nắm bắt những sơ hở này, và mở rộng chúng.

Từ khi Lý Kỳ làm phản ban đầu, toàn bộ chiến sự ở Hoàng Tuyền chiến khu liền rất nhiều điều không thuận. Lần này không nghi ngờ gì là một cơ hội chuyển bại thành thắng.

“Đại nhân, thư gửi đến!”

Đang lúc trầm tư, Yến Tiểu Ngũ bỗng nhiên phấn chấn hô to.

Tử Anh lập tức nghiêng đầu nhìn lại, ánh mắt tinh quang bốn phía.

Yến Tiểu Ngũ lại truyền một đạo tin tức qua, chốc lát lắc đầu nói: “Không liên lạc được.” Kết hợp với những gì Lục Diệp đã dặn dò trước đó, hắn đương nhiên biết, giờ phút này Lục Diệp và Trùng Mẫu đều đã bị ngăn cách.

“Biết rồi!” Tử Anh gật đầu, lấy ra trấn thủ lệnh của mình, đưa tin ra ngoài.

Thực lực nàng tuy mạnh, nhưng trong đại chiến khu này, nàng chỉ là trấn thủ một cứ điểm, chỉ có thể hiệu lệnh tu sĩ trong cứ điểm này. Muốn điều động toàn bộ binh lực đại chiến khu, thì chỉ có thể thuyết phục Hoàng Tuyền!

Nàng trước đó đã liên lạc với Hoàng Tuyền, và mấy ngày nay việc phòng tuyến của địch nhân co rút đều đã được xác minh. Cho nên nàng biết, lúc này chính là thời cơ tốt để phát động phản công.

Phải một lát sau, Hoàng Tuyền mới truyền đến tin tức: “Chuyện này can hệ trọng đại, không thể có nửa điểm qua loa. Ngươi có bao nhiêu chắc chắn?”

“Ta tin hắn!”

“Lục Diệp kia đã sớm bị bắt, lúc trước còn ý đồ chui vào Thiếu Xung chiến tinh, tâm tính nó khó dò, lời nó nói chưa chắc là thật. Đây có lẽ là quỷ kế của Trùng Huyết hai tộc?”

“Hoàng sư huynh, nếu chuyện lần này là tính toán, chúng ta chỉ cần hành sự cẩn thận là được. Nhưng nếu không phải thì sao? Vậy sẽ bỏ lỡ một cơ hội tốt trời cho!”

Hoàng Tuyền cuối cùng đã bị thuyết phục.

Bởi vì Tử Anh nói không sai. Cho dù là tính toán, Trùng Huyết hai tộc muốn đánh tan tu sĩ Chiến Minh cũng không phải dễ dàng như vậy. Chiến tranh lớn như vậy ở một chiến khu, so đấu vẫn là mạnh yếu binh lực hai bên.

Nhưng nếu không phải tính toán, thì đó thật sự là một cơ hội tốt. Vô luận thế nào cũng cần thử một chút.

Lục Diệp bước vào di tích chỉ nửa chén trà nhỏ sau đó, các cứ điểm ở Hoàng Tuyền đại chiến khu, vô số Chiến Minh Minh Vệ dưới sự dẫn dắt của trấn thủ nhà mình, triển khai trận thế, phát động tấn công kẻ địch. Trận chiến này, khí thế hừng hực, kịch liệt vô cùng.

Trong di tích, Lục Diệp giải khai phong cấm thần hải, nhẹ nhàng nói một tiếng: “Được rồi.”

Hồn thể U Điệp lập tức vọt ra, hiển hóa trước mặt hắn. Ngưng thực vô cùng, giống như chân thân, cho dù bằng nhãn lực hiện tại của Lục Diệp, cũng không nhìn ra bất kỳ sơ hở nào.

“Đây chính là di tích ư!” U Điệp giống như một tiểu cô nương không rành thế sự, sau khi vào liền tò mò dò xét bốn phía.

Nàng mặc dù đã sớm từ miệng rất nhiều tu sĩ Nhập Đạo của Trùng Huyết hai tộc mà biết được đủ loại tình huống bên trong di tích, nhưng chưa từng có tự mình tiến vào.

“Giống như cũng chẳng có gì đặc biệt.” Nàng hếch cái miệng nhỏ.

“Đi thôi.” Lục Diệp cất bước về phía trước, đi đầu dẫn đường.

Bên trong di tích quả thực không có bố trí quá rườm rà, chỉ là từng con đường thông đạo mà thôi. Trước kia Cửu Anh chưa tỉnh lại, những thông đạo kia còn có trùng điệp khảo nghiệm, nhưng theo nó thức tỉnh, những khảo nghiệm kia cũng đều biến mất. Bởi vì trong bố trí của Cửu Anh, ngày nó thức tỉnh chính là thời điểm cướp đoạt nhục thân. Đến lúc đó nó liền có thể tiến vào dược viên của chính mình để khôi phục thực lực, tự nhiên không cần những khảo nghiệm kia.

“Đợi một chút ta.” U Điệp vui sướng chạy tới, thân mật khoác lên cánh tay Lục Diệp, đem nửa người đều nằm trên người hắn…

Chương 2241: Đạo binh hạch tâm

Lục Diệp lập tức cảm thấy một sự mềm mại đến kinh ngạc truyền đến trên cánh tay, khóe mắt khẽ giật giật. Bên tai hắn còn vang lên lời khen ngợi của U Điệp: “Diệp ca ca thật lợi hại! Ta đây coi như là người đầu tiên tiến vào di tích Dung Đạo phải không?”

Nàng dường như lập tức có thêm rất nhiều lòng tin và kỳ vọng vào Lục Diệp. Mặc dù không biết rốt cuộc Lục Diệp đã làm cách nào, nhưng quả thực nàng là cường giả Dung Đạo đầu tiên bước chân vào di tích này.

“Chẳng phải nói nơi này có khảo nghiệm sao? Sao ta không thấy đâu?” U Điệp vừa quan sát xung quanh, vừa mở miệng hỏi.

Lục Diệp thuận miệng đáp: “Ta đã phá giải bí mật của di tích, nên các khảo nghiệm kia đều biến mất hết rồi.”

U Điệp khẽ giật mình, sực tỉnh: “Nói như vậy, chẳng phải bất kỳ Nhập Đạo nào cũng có thể tiến vào di tích được sao?”

Trước đây chỉ có người sở hữu Tỳ Phù mới dám đi vào, bởi lẽ thực lực không đủ, tiến vào cũng chỉ có đường chết. Thế nhưng, khi các khảo nghiệm kia biến mất rồi, tự nhiên không còn cố kỵ gì nữa.

“Sao ngươi không nhắc đến bao giờ?” U Điệp tức giận nhìn hắn. Nàng thầm nghĩ, nếu sớm biết như vậy, mỗi lần Lục Diệp tới, nàng nhất định phải điều động mấy người Nhập Đạo đi theo.

“Ngươi lại không hỏi.”

U Điệp âm thầm cắn răng, đương nhiên biết Lục Diệp cố tình không nói ra.

Một đường tiến lên, rất nhanh đã tới tòa đại điện thứ nhất. U Điệp lại hiếu kỳ quan sát một hồi tế đàn ở đây, nhưng thấy Lục Diệp bước chân không ngừng, nàng cũng vội vàng đi theo.

Xuyên qua tòa đại điện thứ nhất, cả hai lại một lần nữa đi vào trong thông đạo tương tự lúc trước.

Thẳng tiến tới tòa đại điện thứ hai.

Tình hình trong đại điện này U Điệp chưa từng nghe qua, bởi vì trước Lục Diệp, chưa từng có bất kỳ Nhập Đạo nào đến được nơi đây.

Một vài cao tầng bên Nhân tộc Chiến Minh có lẽ đã từ miệng Yến Hồng và Hoàng Chi Hoán biết được tình hình, nhưng bên U Điệp lại hoàn toàn không hay biết gì.

“Nhiều cửa vào như vậy…” U Điệp kinh ngạc nhìn ngắm, rất nhanh sực tỉnh: “Những cửa vào này tương ứng với các tế đàn bên ngoài phải không? Đi vào từ những tế đàn khác nhau sẽ trải qua các thông đạo khác nhau, nhưng cuối cùng vẫn sẽ đến được nơi này phải không?”

“Không tệ!” Lục Diệp gật đầu. “Trước đó, khi ta từ bên Nhân tộc trở về, chính là đi qua thông đạo kia.”

Đang khi nói chuyện, hắn tiện tay chỉ về một hướng.

“Vậy hai thông đạo này là sao?” U Điệp lại phát hiện một điểm bất thường.

Mỗi thông đạo trong đại điện này đều tương ứng với một cánh cửa lớn rộng mở, chỉ có hai cánh cửa trong số đó là đóng chặt.

Lục Diệp ánh mắt lấp lánh nói: “Ta phỏng đoán, trong hai cánh cửa lớn này, nhất định có một cánh ẩn giấu lối ra khỏi Ban Lan!”

U Điệp bỗng nhiên quay đầu nhìn hắn, biểu cảm vẫn bình tĩnh, nhưng sự kích động trong mắt thì làm sao cũng không thể che giấu được.

“Ngươi không mở được hai cánh cửa lớn này, cho nên cần ta đến giúp đỡ phải không?” U Điệp phỏng đoán.

Lục Diệp không phủ nhận cũng không thừa nhận.

U Điệp lại càng thêm hào hứng. Nếu quả thật như Lục Diệp suy đoán, thì chỉ cần mở ra hai cánh cửa lớn này, nhất định có thể tìm được cách rời khỏi Ban Lan.

Đây chính là điều nàng, thậm chí rất nhiều Dung Đạo đỉnh phong, đã khao khát và chờ đợi trong vô số năm.

“Ta thử một chút!” Vừa nói như vậy, U Điệp liền đi tới trước một cánh cửa lớn.

Lục Diệp cũng không kịp ngăn cản, hơn nữa hắn cũng biết, U Điệp nếu đã nhận ra sự bất thường của hai cánh cửa lớn này, hắn không thể ngăn cản được nàng.

Dứt khoát cứ để nàng thử.

Hai cánh cửa lớn này, một cánh thông đến bên ngoài Ban Lan, một cánh thông đến dược viên. Không có cách mở đặc biệt, chúng không thể nào mở ra được, dù U Điệp là Dung Đạo đỉnh phong cũng không được.

So với Cửu Anh đỉnh phong, U Điệp tựa như sâu kiến.

Trước mặt Lục Diệp, nàng biểu hiện nhu thuận, dịu dàng, ngoan ngoãn, nhưng khi đứng trước cánh cửa lớn này, khí chất của nàng lại đột nhiên trở nên thanh lãnh. Khi nàng đưa tay ra, thanh trường kiếm Đạo binh kia đã nằm gọn trong tay, một thân đạo lực ầm vang phun trào.

Kiếm quang chợt lóe, nhưng cánh cửa lớn không hề suy suyển, thậm chí ngay cả một vết xước cũng không để lại.

U Điệp mắt nàng trợn tròn, vẻ mặt khó tin.

Nàng biết cánh cửa lớn này không dễ mở như vậy, cho nên vừa ra tay liền dùng toàn lực. Thế nhưng, vậy mà ngay cả một dấu vết cũng không lưu lại, điều này khiến nàng tức giận.

Không tin tà khí, nàng lại thử thêm mấy lần, nhưng vẫn không thể lay chuyển chút nào.

“Diệp ca ca…” Nàng quay đầu, ánh mắt đáng thương nhìn Lục Diệp, dường như muốn tìm chút an ủi.

“Được rồi, đến đây đi!” Lục Diệp vẫy tay.

U Điệp ủ rũ cúi đầu đi về, nhưng vẫn không hết hy vọng, cẩn thận từng bước, nhìn cánh cửa lớn kia.

Lục Diệp đưa tay đặt lên đầu nàng, xoay đầu nàng lại: “Mấu chốt của phương pháp rời khỏi Ban Lan không nằm ở cánh cửa lớn kia, mà là ở chỗ này!”

U Điệp ngẩng mắt nhìn lên, hơi nhướng mày: “Cửu Anh?”

Pho tượng kia vẫn đứng sừng sững trong đại điện. U Điệp đã thấy nó khi bước vào, nhưng lúc đó không quá để ý.

Nàng từng đại chiến với Cửu Anh trong thần hải của Lục Diệp, cũng từng biết rằng Ban Lan là Đạo binh mà Cửu Anh để lại. Việc pho tượng Cửu Anh xuất hiện ở đây rõ ràng có chút bất thường.

Một cường giả như vậy, không cần thiết cố ý để lại một pho tượng để chứng minh điều gì.

“Đánh nát nó!” Lục Diệp lên tiếng.

U Điệp vung kiếm, không chút do dự.

Pho tượng Cửu Anh không hề vỡ nát, chỉ nứt ra một vết nứt nhỏ.

U Điệp thấy vậy, trong lòng lập tức tức giận. Cánh cửa lớn kia kiên cố vô cùng, nàng không phá được thì thôi, vậy mà pho tượng này cũng không chém vỡ ra. Nhất là Lục Diệp còn đứng bên cạnh nhìn, lập tức khiến nàng có chút tức giận.

Kiếm quang như mưa, pho tượng vỡ vụn.

Dưới bệ là một cái hố, không sâu, nhưng có ngũ sắc ban lan quang mang từ đó tràn ra.

U Điệp một mặt cảnh giác, bảo vệ Lục Diệp phía sau lưng. Một lát sau, đồng tử nàng trợn tròn.

Lục Diệp mặc dù sớm biết nơi này ẩn giấu thứ gì, nhưng cũng là lần đầu nhìn thấy, lập tức có chút tấm tắc khen lạ.

Trong cái hố này dường như ẩn giấu một vũ trụ thu nhỏ vô số lần. Từng hạt quang mang, nở rộ đủ loại sắc thái khác nhau. Thoạt nhìn, nó cực kỳ tương tự với Ban Lan mà Lục Diệp thấy ở bên ngoài, chỉ có điều về thể tích thì nhỏ hơn vô số lần, chỉ lớn chừng nắm đấm.

“Đạo binh hạch tâm!” U Điệp kinh hô một tiếng, không tự chủ đưa tay ra, nhưng lại lập tức rụt lại, dường như không thể tin vào những gì mình thấy. Thế nhưng, cả người nàng lại bị cảm giác hạnh phúc tột độ bao trùm.

Nếu như nhục thân nàng tới đây thì e rằng trái tim cũng muốn nhảy ra ngoài.

Đạo binh hạch tâm là trung tâm của Đạo binh. Chỉ cần nàng có thể luyện hóa được hạch tâm này, thì có thể khống chế Ban Lan!

Đến lúc đó muốn rời khỏi, tự nhiên dễ như trở bàn tay.

Cuối cùng nàng cũng hiểu Lục Diệp đưa mình tới đây để làm gì. Hắn muốn nàng luyện hóa Đạo binh hạch tâm, nắm giữ Ban Lan trong tay!

Nhất thời khó kìm nén tâm tình, nàng quay đầu, ánh mắt mơ màng: “Diệp ca ca, huynh đối với ta quá tốt rồi!”

Lục Diệp vẻ mặt bình tĩnh: “Ngươi ta vinh nhục cùng hưởng, đã sớm không còn phân biệt gì nữa, nói những lời ngốc nghếch này làm gì?”

U Điệp vô cùng cảm động, mạnh mẽ gật đầu: “Diệp ca ca cứ yên tâm, về sau ta sẽ không còn hạn chế huynh nữa. Huynh muốn làm gì, ta đều là hậu thuẫn của huynh, cho dù là muốn đối địch với toàn bộ Ban Lan!”

Ngay cả Đạo binh hạch tâm cũng có thể giao cho mình, đây là sự tín nhiệm đến mức nào? U Điệp không nghĩ ra mình có thể báo đáp điều gì.

Nàng âm thầm quyết định, chờ luyện hóa Ban Lan xong, sẽ sớm ngày tấn thăng Hợp Đạo, như vậy mình liền có thể thoát khỏi cái thân thể xấu xí kia.

Sự ghét bỏ của Lục Diệp đối với cái thân thể xấu xí kia, nàng vẫn luôn cảm nhận được…

“Đi luyện hóa đi.” Lục Diệp đẩy nàng một cái.

U Điệp đứng vào vị trí pho tượng Cửu Anh ban đầu, trước mặt nàng chính là cái hố ẩn giấu Đạo binh hạch tâm. Đè nén sự kích động trong lòng, nàng khoanh chân ngồi xuống, nhìn về phía Lục Diệp, giọng nói êm dịu: “Có lẽ sẽ cần một chút thời gian, huynh đợi ta nhé!”

Nàng vẻ mặt đầy ẩn ý đưa tình, khiến Lục Diệp cả người nổi da gà.

U Điệp nhắm mắt lại, một thân hồn lực phun trào. Lục Diệp nhìn rõ những luồng hồn lực ngưng tụ như thực chất lao tới mãnh liệt về phía Đạo binh hạch tâm, nhưng vừa mới tiếp xúc liền tiêu tán mất.

Chờ một hồi lâu, tình hình vẫn như vậy.

U Điệp khẽ nhíu mày.

Lục Diệp hơi nheo mắt, biết chỉ dựa vào U Điệp, e rằng vĩnh viễn cũng không cách nào luyện hóa hạch tâm Đạo binh này.

Xem ra Cửu Anh nói không sai, cảnh giới của nó quá cao. Ban Lan là Đạo binh của nó, dù hạch tâm đang ở trước mắt, cũng không phải Dung Đạo như U Điệp có thể tùy tiện luyện hóa.

Lục Diệp bước tới, ngồi đối diện U Điệp, tâm thần chìm vào thần hải: “Cửu Anh, hỗ trợ!”

“Đến rồi!” Cửu Anh lên tiếng đáp lại.

Muốn để U Điệp luyện hóa Ban Lan, nhất định phải có vị nguyên chủ nhân Cửu Anh này ra tay giúp đỡ mới có hy vọng. Đây cũng là chuyện Lục Diệp đã sớm thương lượng xong từ trước với Cửu Anh.

Lúc trước không ra tay, chỉ là muốn xem thử bằng năng lực của U Điệp, nàng có thể luyện hóa được không. Nếu có thể, thì hắn sẽ không phải phiền phức.

Một tia khí tức kỳ lạ đột nhiên từ trên thân Lục Diệp tràn ra.

U Điệp lập tức cảm nhận được!

Trước đó cũng từng xuất hiện tình hình như vậy. Lần đó là ở trong trùng sào, Cửu Anh mượn nhục thân Lục Diệp để cảm ứng vị trí Tỳ Phù. U Điệp mặc dù cảm thấy kỳ lạ, nhưng làm sao cũng không ngờ Cửu Anh lại không chết, cho nên cũng không hỏi nhiều.

Lần này lại xuất hiện nữa, nàng đang định mở miệng hỏi thăm, lại kinh ngạc phát hiện ra lực lượng của bản thân có dấu hiệu thẩm thấu vào Đạo binh hạch tâm.

Nàng nào dám lơ là, vội vàng đè nén nghi hoặc trong lòng, tiếp tục luyện hóa.

Trong lòng nàng rung động không ngừng, nàng không biết Lục Diệp đã làm gì, chỉ biết là kể từ khi một tia khí tức quỷ dị truyền ra từ thân Lục Diệp, quá trình luyện hóa vốn không có chút tiến triển nào lại có hy vọng.

Mặc dù tốc độ rất chậm, nhưng quả thực đã đang luyện hóa.

Lục Diệp lần này cũng không giao toàn bộ quyền khống chế nhục thân cho Cửu Anh, bởi vì hắn cũng muốn quan sát tiến độ luyện hóa.

Thực sự chậm. Theo tiến độ này tiếp tục kéo dài, muốn triệt để luyện hóa Ban Lan hạch tâm, thì căn bản không thể nào dưới một hai tháng được.

Mà đây là dưới sự hiệp trợ của Cửu Anh, người luyện hóa lại còn là một vị Dung Đạo đỉnh phong!

Lục Diệp rất may mắn mình đã không cố chấp chờ tấn thăng Dung Đạo để tự mình luyện hóa, bởi vì theo tình hình hiện tại mà xem, dù hắn có thật sự tấn thăng Dung Đạo, về mặt tốc độ cũng không sánh bằng U Điệp lúc này, đến lúc đó còn phải tiếp tục tu hành nữa.

Lựa chọn để U Điệp luyện hóa, quả là một quyết định sáng suốt.

Mà đây chỉ là bước đầu tiên của kế hoạch.

Thời gian trôi qua, trong di tích, U Điệp hết sức chuyên chú luyện hóa Ban Lan hạch tâm, quên cả bản thân.

Bên ngoài di tích, tại Đại chiến khu Hoàng Tuyền, chiến sự diễn ra kịch liệt.

Mặc dù U Điệp đã sắp đặt rất nhiều bố trí trước khi đi, nhưng tu sĩ hai tộc Trùng và Huyết sớm đã quen việc nghe theo nàng điều hành. Nay không có nàng, rất nhiều nơi đều trở nên hỗn loạn.

Nhân cơ hội này, Nhân tộc Chiến Minh tại các cứ điểm tiến quân như vũ bão, từng trận chiến lớn nhỏ đều gặt hái được thành quả, ép phòng tuyến của hai tộc Trùng và Huyết nhiều lần phải co rút, đánh mất cả mảng lớn cương vực…

Chương 2242: U Điệp tử kiếp

Thời gian trôi qua, tại trọng yếu di tích kia, U Điệp một lòng luyện hóa hạch tâm Ban Lan, tiếc rằng bởi tu vi nàng và Cửu Anh chênh lệch, tiến triển cực kỳ chậm chạp.

Sau mấy ngày như vậy, nàng bỗng nhiên mở mắt: “Diệp ca ca, ta cần đạo cốt!”

Mới mấy ngày trôi qua, việc luyện hóa Ban Lan tuy có tiêu hao nhưng gánh nặng với nàng không lớn. Chỉ là, dựa theo tiến độ hiện tại, nếu không kịp thời bổ sung tiêu hao của bản thân, căn bản không cách nào luyện hóa thành công.

Một khi hao hết đạo lực trong quá trình luyện hóa, mọi việc trước đó đều sẽ hóa thành công cốc, nàng sẽ phải bắt đầu lại từ đầu, lãng phí cả thời gian lẫn tinh lực.

Cho nên, nhất định phải bổ sung kịp thời, như vậy mới có khả năng luyện hóa thành công.

Nàng vô cùng may mắn vì Lục Diệp đã có dự kiến trước, dặn nàng chuẩn bị một nhóm đạo cốt mang theo vào di tích này. Nếu không, giờ phút này thật sự sẽ có chút phiền phức.

Lục Diệp vội vàng lấy ra một ít đạo cốt đặt bên cạnh nàng.

Với tu vi Dung Đạo đỉnh phong, U Điệp luyện hóa đạo cốt vẫn rất hiệu quả. Cho dù hiện tại nàng chỉ là hồn thể, nhưng Trùng Mẫu chủ yếu tu luyện lực lượng thần hồn, nên việc phân ra một phần thần niệm để luyện hóa đạo cốt lúc này cũng không phải việc khó khăn gì.

Nàng vừa bổ sung cho bản thân, vừa tiếp tục luyện hóa hạch tâm Ban Lan.

Còn Lục Diệp thì vẫn luôn chú ý tiến độ luyện hóa. Việc này rất dễ để kiểm tra, vì có Sinh Mệnh Tỏa Liên, hắn có thể cảm nhận rõ ràng mức độ hồn lực của U Điệp xâm nhập hạch tâm.

Nửa tháng sau, tiến độ luyện hóa đạt gần ba thành. Và theo tiến độ luyện hóa tăng lên, tốc độ luyện hóa của U Điệp cũng tăng lên rõ rệt.

Với tình hình như vậy, có lẽ chỉ cần thêm hơn nửa tháng nữa, U Điệp có thể luyện hóa thành công. Đến lúc đó, khi hạch tâm trong tay, việc khống chế Ban Lan sẽ dễ như trở bàn tay.

Dưới vẻ ngoài bình tĩnh của U Điệp, một tâm trạng kích động và mong đợi tột cùng đang bị đè nén.

Lục Diệp cũng đang chờ đợi.

Mọi chuyện nơi đây đang diễn ra đúng theo kế hoạch của hắn. Hắn và Cửu Anh cũng đã nhiều lần thôi diễn, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là sẽ không có vấn đề lớn nào.

Thêm mấy ngày nữa, tiến độ luyện hóa của U Điệp rốt cục đạt đến một nửa.

Đây tựa hồ là một điểm mấu chốt, bởi vì Lục Diệp rõ ràng phát giác được rằng, khi tiến độ này đạt tới, hiệu suất luyện hóa hạch tâm Ban Lan của U Điệp đột nhiên tăng lên rất nhiều.

Điều này khiến cả hắn và U Điệp đều lộ rõ vẻ mừng rỡ trên mặt.

Nhưng mà, chỉ một lát sau, lông mày Lục Diệp đã nhíu lại, thần sắc U Điệp cũng trở nên bối rối.

“Tình huống… có chút không đúng!”

Hiệu suất luyện hóa hạch tâm vẫn luôn tăng lên, đi kèm với đó là sự tiêu hao đạo lực điên cuồng của U Điệp.

Trước đó, U Điệp vẫn có thể thông qua việc luyện hóa đạo cốt để bổ sung tiêu hao của bản thân, vừa đủ để duy trì cân bằng. Nhưng theo hiệu suất luyện hóa không ngừng tăng lên, cân bằng này đã bị phá vỡ.

Cho dù nàng có luyện hóa đạo cốt thế nào, cũng không thể theo kịp tốc độ tiêu hao, đạo lực toàn thân cấp tốc giảm sút.

“Diệp ca ca!” U Điệp bỗng nhiên lộ vẻ bối rối, bởi vì nàng phát hiện giờ phút này không phải nàng đang luyện hóa hạch tâm Ban Lan, mà là hạch tâm Ban Lan đang điên cuồng thôn phệ đạo lực của nàng!

Giống như hạch tâm Ban Lan trái lại đang luyện hóa nàng vậy.

Nếu có đủ đạo lực dự trữ, U Điệp cũng chẳng lo lắng gì, chỉ cần trước khi đạo lực tiêu hao hết mà luyện hóa triệt để được hạch tâm này, vậy nàng liền có thể trở thành chủ nhân Ban Lan.

Có thể nàng chỉ nhẩm tính một chút liền biết, đạo lực còn sót lại của mình căn bản không chịu được sự tiêu hao như thế. Trước khi luyện hóa thành công, đạo lực của nàng sẽ cạn kiệt.

Đến lúc đó sẽ phát sinh cái gì, nàng không thể nào biết được.

Có lẽ… hồn thể của bản thân nàng cũng sẽ bị thôn phệ!

Trong cơn nguy cơ như vậy, nàng đương nhiên muốn gián đoạn tiến trình luyện hóa. Tuy nói sẽ lãng phí một chút thời gian và đạo lực, nhưng đối với sự an toàn của bản thân, sự lựa chọn này không nghi ngờ gì là rất thỏa đáng.

Hết lần này tới lần khác, nàng đã không cách nào thu tay lại.

Nàng giờ phút này phảng phất cùng hạch tâm Ban Lan có một liên hệ cực kỳ chặt chẽ, đó là một loại liên hệ không cách nào chặt đứt.

“Lục Diệp đang hại ta?”

U Điệp trong đầu lập tức nảy ra ý nghĩ này, nhưng sau khi câu nói kia được hô lên, nhìn biểu cảm của Lục Diệp, nàng lại phát hiện nét mặt hắn cũng cực kỳ kinh ngạc.

Hắn là vô tâm! Hắn hẳn là cũng không dự liệu được sẽ phát sinh chuyện như vậy.

Với Sinh Mệnh Tỏa Liên, Lục Diệp đương nhiên không có khả năng thông qua loại phương thức này để đối phó U Điệp. Nàng thật sự muốn xảy ra bất kỳ ngoài ý muốn gì, chính hắn cũng không thể nào tốt hơn được.

“Cửu Anh!” Lục Diệp lập tức kêu gọi Cửu Anh.

“Ở đây.”

“Đây là tình huống thế nào?” Lục Diệp hỏi.

“Tiểu hữu chớ hoảng sợ, đây là tình huống bình thường. Với sự hiệp trợ của bản tôn, có thể giúp Trùng Mẫu này nhẹ nhõm luyện hóa hạch tâm, giảm bớt rất nhiều phiền phức. Tiểu hữu bây giờ chỉ cần chờ đợi là được!”

“Đạo lực của U Điệp không đủ để duy trì lần luyện hóa này!”

“Tiểu hữu yên tâm, sẽ không hại gì nàng cả. Ta cam đoan, lần luyện hóa này sẽ thuận lợi. Đến lúc đó, nàng tân tân khổ khổ luyện hóa hạch tâm, lại vì tiểu hữu làm áo cưới, há chẳng phải là đẹp quá thay? Tiểu hữu chỉ cần chờ đợi là đủ… Giữa ngươi và ta đều từng lấy danh nghĩa Tinh Uyên ý chí mà phát thệ, tiểu hữu chẳng lẽ còn không tin ta sao?”

Cửu Anh có vấn đề!

Một lão quái vật không biết sống bao nhiêu năm như vậy, dù là thụ tình thế bắt buộc mà bề ngoài dịu dàng ngoan ngoãn phối hợp, nhưng ai biết nó sau lưng có âm mưu tính toán gì.

Lục Diệp đối với nó vẫn luôn không buông lỏng cảnh giác, có thể ngàn phòng vạn phòng, vẫn không thể nào bảo vệ tốt. Đương nhiên, cũng là chính mình lòng tham, chỉ là Nhập Đạo đã nhìn chằm chằm hạch tâm Ban Lan, lúc này mới cho Cửu Anh thừa cơ hội.

“Ta đương nhiên tin ngươi!” Lục Diệp vừa nói chuyện, vừa trực tiếp phong cấm thần hải của mình.

Cửu Anh có tính toán gì, hắn biết đại khái.

Chỉ tiếc nó tính toán sai, lúc này, Lục Diệp vô cùng may mắn trước đó đã dặn U Điệp chuẩn bị một nhóm đạo cốt dự bị. Nếu không có nhóm đạo cốt này, lần này chỉ sợ thật muốn té ngã!

Việc chuẩn bị đạo cốt là do tư tâm quấy phá, bởi vì nếu U Điệp không cần đến, nhóm đạo cốt này chính là của hắn. Nào ngờ lúc này lại có thể giúp ích lớn.

“Diệp ca ca, ta có cảm giác không tốt!” U Điệp chậm rãi mở miệng, “Ta sợ là tránh không khỏi kiếp nạn này.”

Dung Đạo đỉnh phong, đối với sinh tử cảm giác cực kỳ nhạy bén. Dưới mắt mặc dù vẫn chưa đến lúc thập tử nhất sinh, nhưng nàng có thể phát giác được, hôm nay mình e rằng phải chết ở đây!

Đạo lực toàn thân đã hao tổn bảy tám phần, có thể tiến độ luyện hóa hạch tâm nhưng không đáng lạc quan. Giờ phút này, hạch tâm đang kéo dài thôn phệ lực lượng của nàng, một khi đạo lực hao hết, hồn thể chỉ sợ đều muốn bị thôn phệ hết!

“Giải trừ Sinh Mệnh Tỏa Liên đi!” U Điệp nghiêm túc nhìn Lục Diệp.

Lục Diệp ngơ ngác.

Hắn quả thực không nghĩ tới tại thời khắc như thế này, U Điệp sẽ nói ra loại lời này. Hắn có thể cảm giác được, U Điệp không một chút hư tình giả ý, là thật muốn cùng hắn giải trừ Sinh Mệnh Tỏa Liên, bởi vì nàng không muốn cái chết của mình liên lụy đến Lục Diệp.

Việc này gây ra bởi…

Hắn bị Lý Kỳ bắt tới, U Điệp nguyên bản dự định mượn nhờ Thần Nguyên Huyễn Hải bí thuật điều tra bí mật của Lục Diệp. Kết quả bị Lục Diệp thuận thế ký kết Sinh Mệnh Tỏa Liên, đồng sinh cộng tử dưới, cả hai đều cố kỵ lẫn nhau, ai cũng chẳng làm gì được ai.

Lúc trước hắn cố ý thoát ly trùng sào, không muốn cùng U Điệp ở cùng một chỗ, nhưng cuối cùng vẫn bị buộc quay về.

Đừng nhìn U Điệp từ trước đến nay đối với hắn rất nhiệt tình, xưng hô thân mật, nhưng nếu có cơ hội, Lục Diệp tin tưởng nàng nhất định sẽ giết chết mình.

Cho nên hắn không rõ ràng rốt cuộc là nguyên nhân gì đã thúc đẩy U Điệp đưa ra quyết định này.

“Người sắp chết lời nói cũng thiện sao?”

“Không cần!” Lục Diệp vừa nói chuyện, vừa đem tất cả đạo cốt còn lại toàn bộ lấy ra, trải ra bên cạnh mình. Kế hoạch của hắn còn chưa triển khai, làm sao có thể giải trừ Sinh Mệnh Tỏa Liên.

U Điệp cắn răng: “Lục Diệp!”

Nàng rất ít khi trực tiếp gọi tên Lục Diệp như vậy, biểu cảm cũng là nghiêm túc chưa từng có: “Ta có thể cảm giác được đây là tử kiếp, ngươi muốn cùng ta chết chung sao?”

Thời khắc này nàng đã không còn chủ động luyện hóa hạch tâm, nhưng theo hạch tâm thôn phệ lực lượng của nàng, tiến độ luyện hóa lại đang tăng lên điên cuồng.

Hết lần này tới lần khác, nàng không thể thoát khỏi tình huống này.

“Ngươi lấy đạo cốt ra lại có ý nghĩa gì? Hiệu suất luyện hóa của ta không cao như vậy, không thể bổ sung kịp tiêu hao của bản thân, chỉ là kéo dài hơi tàn thôi. Ngươi hữu tâm cũng tốt, vô ý cũng được, hôm nay kiếp nạn này ta là tránh không khỏi. Từ khi sinh ra, ta chưa bao giờ thân cận cùng sinh linh nào như vậy. Ta thừa nhận ta vẫn luôn tìm cách giải trừ Sinh Mệnh Tỏa Liên, sau đó tra tấn ngươi, khống chế ngươi, đáng tiếc không có manh mối. Tranh thủ lúc ta còn chưa thay đổi chủ ý, mau chóng giải trừ Sinh Mệnh Tỏa Liên.”

“Ngươi im miệng đi!” Lục Diệp không để ý nàng. Dưới uy năng thúc đẩy của Thiên Phú Thụ, những sợi rễ vô hình tràn ngập, chui vào từng khối đạo cốt, điên cuồng cắn nuốt.

Mắt trần có thể thấy được, kim quang trong đạo cốt bắt đầu trở nên ảm đạm.

“Ngươi làm như vậy có tác dụng gì sao?” U Điệp tức giận nhìn hắn, “Thành quả luyện hóa đạo cốt của ta có thể chia sẻ cho ngươi, nhưng ngươi lại không thể chia sẻ cho ta…”

Nàng trước đó tại trùng sào đã kiến thức qua hiệu suất luyện hóa đạo cốt của Lục Diệp. Mặc dù không biết Lục Diệp rốt cuộc làm cách nào, nhưng tốc độ luyện hóa của hắn xác thực vô cùng khủng bố.

Có thể điều này cuối cùng không có ý nghĩa.

“Ai nói không thể chia sẻ?” Lục Diệp nhàn nhạt liếc nàng một cái.

Vừa nói chuyện, hắn đưa tay hướng mi tâm nàng điểm tới: “Buông lỏng!”

Tiếp theo một cái chớp mắt, đạo lực phun trào, trên hồn thể U Điệp liền xuất hiện từng đạo đường vân chi chít.

Chẳng những là nàng, ngay cả trên thân Lục Diệp cũng như vậy.

Hoa một tiếng, U Điệp cảm giác phía sau mình có vật gì giãn ra. Nàng nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy chỗ vai phải của mình, một cái cánh hư ảo chợt lóe lên rồi biến mất, hóa thành huỳnh quang tan biến.

Cùng lúc đó, sau lưng Lục Diệp cũng xuất hiện tình cảnh tương tự!

“Đây là…?” U Điệp kinh ngạc liên hồi.

Nguyên bản dưới tác dụng của Sinh Mệnh Tỏa Liên, nàng và Lục Diệp giữa nhau đã có liên hệ rất chặt chẽ, giờ phút này giống như lại thêm một tầng liên hệ khác!

Đây là một loại cảm giác rất kỳ quái, giống như mình cùng Lục Diệp thật sự biến thành một thể.

Lục Diệp nắm lấy tay nàng.

Con ngươi U Điệp lập tức trừng lớn, bởi vì từ phía Lục Diệp, lại có đạo lực liên tục không ngừng rót vào hồn thể nàng. Đạo lực ấy hội tụ như hồng lưu, vô cùng to lớn, nhanh chóng bổ sung sự tiêu hao của nàng.

Đạo lực trong cơ thể đã còn sót lại không nhiều, như dòng sông khô cạn, vẫn còn tiếp tục điên cuồng tiêu hao, nhưng sau khi được bổ sung này, không dám nói có thể có bao nhiêu tăng lên, tối thiểu nhất không còn tiêu hao nữa.

Hạch tâm Ban Lan thôn phệ, chính là đạo lực từ Lục Diệp truyền tới!

“Đây… Đây là cái gì?” U Điệp chấn kinh liên hồi, vốn cho rằng lần này chắc chắn phải chết, chợt liễu ám hoa minh, giữa sinh tử tâm tình thay đổi rất nhanh, dù là nàng cái Dung Đạo đỉnh phong này cũng phải vì đó động dung…

Chương 2243: Tu hú chiếm tổ chim khách

U Điệp biết mình lần này đã được cứu, không cần phải chết ở nơi này. Có thể còn sống, ai lại cam lòng đi chết đâu?

Lục Diệp vốn không muốn trả lời nàng, nhưng lại nhớ tới nàng vừa rồi kiên quyết muốn giải trừ Sinh Mệnh Tỏa Liên, cuối cùng vẫn mở miệng nói: “Thải Phượng Song Phi! Dưới đạo văn này, ngươi có thể mượn dùng lực lượng của ta.”

Linh văn này, từ khi có được cho đến nay, Lục Diệp chỉ mới động tới một lần. Khi đó hắn mới ở Chân Hồ cảnh, Niệm Nguyệt Tiên gặp nguy hiểm, hắn vận dụng linh văn này, mượn dùng lực lượng của Niệm Nguyệt Tiên đánh lui địch đến. Bất quá, vì khi đó thực lực của Niệm Nguyệt Tiên vượt xa hắn, nên hắn vì thế phải trả cái giá không nhỏ.

Trong những ngày ở Trùng Sào này, Lục Diệp cơ hồ đã thôi diễn tất cả linh văn thành đạo văn. Giờ phút này, dưới sự gia trì của đạo văn, đạo lực tự nhiên có thể cho U Điệp mượn dùng. Như dòng nước chảy nhỏ giọt rót vào lòng sông, bù đắp sự hao tổn của U Điệp.

Đôi con ngươi nàng trợn lớn, ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn Lục Diệp. Nhân tộc này… luôn luôn có muôn vàn thủ đoạn cổ quái kỳ lạ. Sinh Mệnh Tỏa Liên khiến hai bên đồng sinh cộng tử, nay lại lấy ra một cái Thải Phượng Song Phi, ngay cả đạo lực cũng có thể mượn dùng. Mà hắn, một kẻ Nhập Đạo, thế mà có thể sở hữu thực lực trăm đạo! Đây chính là kẻ quái thai, quái thai lớn nhất thiên hạ!

Chợt nghĩ lại vừa rồi, dưới sự nguy hiểm sinh tử tột độ như vậy, Lục Diệp thế mà cũng không thừa cơ giải trừ Sinh Mệnh Tỏa Liên…

“Ngươi sau này sẽ không còn cơ hội như vừa rồi nữa.” U Điệp lo lắng nói.

“Cái gì?” Lục Diệp đang chăm chú theo dõi tiến độ luyện hóa hạch tâm, không nghe rõ U Điệp rốt cuộc đang nói gì.

“Không có gì.” U Điệp hướng hắn cười một tiếng, đôi mắt híp lại thành hình trăng khuyết. Một quái thai như vậy, sau này tuyệt đối sẽ có thành tựu khó có thể tưởng tượng. Đợi nàng khống chế được Ban Lan, nhất định phải dốc hết toàn lực bồi dưỡng.

Thời gian trôi qua, tiến độ luyện hóa tiếp tục tăng lên.

U Điệp biểu lộ dần dần lại bắt đầu chấn kinh: “Ngươi rốt cuộc có bao nhiêu đạo lực?”

Trong gần nửa ngày thời gian này, nàng từ Lục Diệp bên này mượn dùng đạo lực đã vượt qua vạn! Phải biết, nàng một kẻ Dung Đạo đỉnh phong, đạo lực có thể dự trữ trong cơ thể cũng chỉ đến mức này mà thôi!

Phổ thông Nhập Đạo thể nội có năm khối đạo cốt, mỗi khối đạo cốt có thể dự trữ hai trăm đạo lực, cho nên một Nhập Đạo thông thường chỉ có thể dự trữ khoảng một ngàn đạo lực. Nàng biết Lục Diệp không phải Nhập Đạo bình thường có thể so sánh, nhưng vẫn kinh ngạc trước lượng đạo lực dự trữ của hắn. Cho dù Lục Diệp vẫn luôn luyện hóa đạo cốt, thì có thể tăng thêm bao nhiêu đạo lực được chứ?

Nghĩ như vậy, nàng mới chợt phát hiện, bên cạnh Lục Diệp, những khối đạo cốt chất đống kia cơ hồ đều đã hóa thành bột mịn, đã bị luyện hóa sạch sẽ.

U Điệp vẫn tiếp tục chấn kinh, hơn nữa ngày càng chấn kinh hơn. Bởi vì thể nội Lục Diệp tựa như có một tòa bảo tàng khai thác không hết, đạo lực vô cùng vô tận.

Mười ngàn, hai mươi ngàn, ba mươi ngàn…

Cộng thêm sự tiêu hao trước đó của bản thân nàng, đạo lực hao phí để luyện hóa hạch tâm Ban Lan quả thực khổng lồ, đơn giản khó có thể tưởng tượng. Hạch tâm Đạo binh này, căn bản không phải Dung Đạo có thể luyện hóa!

Lục Diệp cũng phát hiện điểm này, mắt hơi nheo lại. Xem ra, khi chính mình đánh chủ ý lên Ban Lan, Cửu Anh đã có ý tưởng. Mà kế hoạch của hắn, chính giữa ý muốn của nó. Bởi vì nếu như làm theo kế hoạch của hắn, nó sẽ không vi phạm lời thề trước đó, đương nhiên sẽ không chịu sự trừng phạt của ý chí Tinh Uyên. Cửu Anh chỉ thuận thế mà làm, là chính hắn đã cho nó cơ hội này.

“Gần thành công rồi!” Tiếng hoan hô của U Điệp vang lên.

Lục Diệp ngẩng mắt nhìn lên, hắn cảm thụ dưới chân, quả nhiên là vậy. Tiến độ luyện hóa sắp viên mãn, U Điệp lập tức liền muốn triệt để luyện hóa xong hạch tâm.

Nếu để chính nàng luyện hóa, sẽ không nhanh đến vậy, nhưng thủ đoạn nhỏ Cửu Anh âm thầm chôn xuống lại làm cho thời gian này được rút ngắn. Bởi vì sau khi tiến độ luyện hóa đạt đến nửa đường, chính là Ban Lan đang đảo ngược luyện hóa U Điệp. U Điệp không chịu đựng nổi thì thân tử đạo tiêu, chịu đựng được thì công đức viên mãn.

“Diệp ca ca.” U Điệp đè nén tâm tình kích động, ngẩng mắt nhìn Lục Diệp: “Ngươi yên tâm, từ nay về sau, trong Ban Lan ta là vua, ngươi chính là dưới một người, trên vạn ức người.”

“Vậy phải cám ơn ngươi trước đã.” Lục Diệp ha ha cười một tiếng, một bàn tay lặng yên không một tiếng động rũ xuống, dán vào mặt đất.

Sau một nén nhang, dưới sự chú ý mong đợi căng thẳng của U Điệp, điểm cuối cùng của tiến độ đã đạt được. Hạch tâm Ban Lan lớn chừng nắm đấm nổi lên một vòng hào quang dị dạng, tuyên cáo nó đã đổi chủ!

U Điệp đang muốn reo hò, cảm thụ niềm vui sướng khi khống chế Ban Lan, nhưng toàn bộ đại điện bỗng nhiên vù vù một tiếng, gợn sóng vô hình lan tỏa.

“Chuyện gì xảy ra?” U Điệp giật mình, rất nhanh sắc mặt đại biến. Bởi vì bên trong tòa đại điện này thế mà không biết vì sao truyền ra một cỗ sức đẩy to lớn, tựa như muốn bài xích nàng ra khỏi nơi này. Lúc này, toàn bộ lực lượng của nàng vốn còn lại không mấy, chỉ cần nỗ lực ngăn cản một chút, cả người liền một trận choáng váng, cảnh tượng trước mắt biến hóa. Đợi khi bình tĩnh lại, người đã xuất hiện trên một tòa tế đàn quen thuộc.

Nàng quan sát trái phải một chút, lập tức xác nhận, nơi đây chính là tế đàn nơi nàng trước đó mang theo Lục Diệp tiến vào di tích. Nàng thế mà bị một cỗ lực lượng vô danh bài xích ra ngoài!

Không kịp nghĩ nhiều, đạo lực thúc giục liền muốn kích phát tế đàn, lần nữa tiến vào trong di tích, nhưng căn bản vô dụng. Nàng trước đó có thể tiến vào, đó là bởi vì có Lục Diệp dẫn đường, lại có Cửu Anh âm thầm phối hợp sửa đổi chút cấm chế trong di tích. Nhưng theo Lục Diệp bước vào di tích, loại cải biến này liền mất đi tác dụng. Giờ phút này toàn bộ di tích, đừng nói là nàng, ngay cả những Nhập Đạo kia cũng không thể tiến vào. Có thể nói di tích đã triệt để phong bế. Bởi vì Lục Diệp cũng lo lắng trong quá trình luyện hóa sẽ có những Nhập Đạo không có mắt chạy vào quấy rầy, tự nhiên là muốn sớm tránh cho loại tình huống này.

Đứng tại trên tế đàn, biểu lộ U Điệp âm tình bất định, trong đầu rất nhiều suy nghĩ cuồn cuộn, thực sự nghĩ mãi mà không rõ đây rốt cuộc là thế nào. Nàng chưa kịp suy nghĩ bao lâu, từng đạo tin tức liền thông qua các nơi Thạch Trùng truyền tới.

Biểu lộ U Điệp kinh ngạc lại phẫn nộ! Bởi vì giờ khắc này, tình huống toàn bộ chiến khu đều không thể lạc quan. Nhân tộc bên kia không biết nổi điên làm gì, đang điên cuồng áp bức phòng tuyến của hai tộc Trùng Huyết, mà không có nàng chủ trì đại cục, thế trận đại quân Nhân tộc căn bản không có cách nào ngăn chặn. Sự dị thường của Nhân tộc bên kia, chính là bắt đầu từ khi nàng cùng Lục Diệp cùng nhau tiến vào di tích!

“Tên tiểu hỗn đản này!” U Điệp nhịn không được chửi ầm lên.

Kết hợp đủ loại tình báo, nàng đâu còn không rõ ràng lắm, Lục Diệp cùng Nhân tộc bên kia còn có liên hệ, đã mật báo cho Nhân tộc, nếu không thời cơ nào có thể trùng hợp đến vậy? Nàng bên này tiến vào di tích, đoạn tuyệt liên hệ với bên ngoài, không nghi ngờ gì chính là cơ hội tốt để Nhân tộc phát động tiến công.

Thua thiệt nàng trước đó thời khắc sinh tử còn tâm tâm niệm niệm nhớ hắn, không muốn liên lụy hắn, muốn cùng hắn giải trừ Sinh Mệnh Tỏa Liên, nhưng tên tiểu hỗn đản kia đã sớm đâm dao sau lưng mình! Nàng lòng tràn đầy nổi nóng, có một loại cảm giác ấm ức bị người thân cận nhất phản bội, hận không thể hiện tại liền xông vào trong di tích bắt Lục Diệp ra đánh đập một trận.

Thật vất vả đè xuống lửa giận trong lòng, vội vàng thần niệm phun trào, từng đạo mệnh lệnh hạ đạt. Nhưng cho dù vậy, cũng vô pháp cải biến thế cục. Trong nửa tháng này, Nhân tộc bên kia đã giành được quá nhiều ưu thế, hai tộc Trùng Huyết muốn lật lại ván này, không có vài năm vận hành là không thể nào, đây là trong điều kiện tập trung đủ viện quân.

Nàng liền đứng tại trên tế đàn không hề rời đi. Đối với sự biến hóa của chiến khu, giờ phút này nàng càng lo lắng việc mình luyện hóa hạch tâm Ban Lan. Chiến sự chiến khu dù có thất bại thế nào, đó cũng là đại cục, nhưng hạch tâm Ban Lan lại liên quan đến bản thân nàng. Chỉ cần nàng có thể lại tiến vào di tích, đem hạch tâm lấy ra, Nhân tộc bên kia dù có ưu thế lớn hơn nữa cũng vô dụng. Cho nên nàng muốn chờ Lục Diệp xuất hiện, đưa nàng trở vào.

Cho tới giờ khắc này, nàng cũng không hề hoài nghi Lục Diệp có động tay chân gì trong chuyện luyện hóa hạch tâm, bởi vì nàng cảm thấy, nếu Lục Diệp muốn hạch tâm, lúc trước hoàn toàn có thể đồng ý giải trừ Sinh Mệnh Tỏa Liên, mặc kệ nàng sống chết. Nhưng hắn lại không làm vậy, ngược lại dùng một đạo Thải Phượng Song Phi trợ giúp nàng hoàn thành luyện hóa.

Ngay tại lúc U Điệp điều hành các cứ điểm chiến khu, bên trong hạch tâm, Lục Diệp khoanh chân ngồi trước cái hố đó, chầm chậm thở ra một hơi. Kế hoạch bước đầu tiên, hoàn thành!

Bây giờ xem ra, cái gọi là Cửu Anh nói không thể để Dung Đạo luyện hóa hạch tâm cũng không phải giả, bởi vì luyện hóa hạch tâm cần hao phí đạo lực quá lớn. Mức tiêu hao này, chớ nói Nhập Đạo, ngay cả Dung Đạo bình thường cũng không chịu đựng nổi. Nếu như theo cách luyện hóa thông thường, U Điệp là có hy vọng, nàng có thể vừa luyện hóa vừa mượn nhờ đạo cốt bổ sung sự tiêu hao của bản thân. Nhưng dưới sự mưu đồ trong bóng tối của Cửu Anh, U Điệp suýt chút nữa chết ở chỗ này. Có thể nói không có Lục Diệp tương trợ, nàng hẳn phải chết không nghi ngờ.

Mà việc để U Điệp luyện hóa hạch tâm, chính là bước đầu tiên trong kế hoạch của Lục Diệp. Hiện nay, trong hạch tâm đã in dấu ấn của U Điệp. Nếu nàng có thể tiến vào, vậy liền có thể nhẹ nhõm lấy đi hạch tâm, nhờ đó khống chế Ban Lan, thực sự trở thành vua của Ban Lan. Chỉ tiếc theo sự hoàn thành của việc luyện hóa, Lục Diệp đã thúc giục Cửu Anh để lại thủ đoạn dự phòng, đưa U Điệp ra khỏi di tích.

Kế hoạch bước thứ hai, chính là chim khách chiếm tổ. Có thể thành hay không, Lục Diệp không biết. Theo ý nghĩ đã định trước, nếu như có thể thành, vậy hắn sẽ thay thế U Điệp, trở thành chủ nhân hạch tâm. Nếu như không thể, vậy liền phong bế triệt để di tích. Trước khi thực lực bản thân đủ cường đại, hắn sẽ không cho phép U Điệp bước vào trong đó. Dù sao vô luận thế nào, hạch tâm này không thể bị người ngoài khống chế.

Kiểm tra đạo lực bản thân, trước đó luyện hóa hai ngàn đạo cốt, lại thêm số còn lại ban đầu, không sai biệt lắm có bốn, năm vạn. Bất quá theo U Điệp mượn dùng, giờ phút này chỉ còn lại khoảng mười ngàn.

Hi vọng mọi thứ thuận lợi!

Lục Diệp đưa tay hướng hạch tâm bắt lấy, đạo lực phun trào. Rất nhẹ nhàng liền thấm vào bên trong hạch tâm, tuy có chút trở ngại, nhưng cũng không rõ ràng. Lục Diệp nhíu mày, có hy vọng!

Sớm tại khi biết được bí mật ẩn giấu trong di tích, Lục Diệp đã từng hỏi Cửu Anh, có thể hay không để Dung Đạo khác luyện hóa, sau đó chuyển giao cho hắn. Cửu Anh trả lời là không thể nào, ai luyện hóa chính là của người đó. Lục Diệp lại hỏi một câu, nếu như người luyện hóa và người chuyển giao có quan hệ rất thân mật thì sao?

Cửu Anh khi đó không biết loại “thân mật” này là quan hệ như thế nào, nhưng hơn một năm nay theo Lục Diệp giảng giải, dần dần hiểu rõ. Nó cùng Lục Diệp cùng nhau chế định kế hoạch này, không ngừng thôi diễn hoàn thiện, giờ phút này chính là lúc kiểm chứng.

Nếu là người ngoài luyện hóa hạch tâm Ban Lan, Lục Diệp muốn thay thế, xác thực không dễ dàng. Nhưng người luyện hóa là U Điệp, vậy liền không giống trước đây. Nàng và Lục Diệp giữa là có liên hệ Sinh Mệnh Tỏa Liên, dù cho giờ phút này một người ở trong di tích, một người ở ngoài di tích, mối liên hệ này cũng không bị gián đoạn. Điều này sẽ dẫn đến, đạo lực của Lục Diệp có thể thay thế dấu ấn mà U Điệp đã lưu lại trong hạch tâm Ban Lan!

By admin