Nhân Đạo Đại Thánh – Tập 554
Chương 2232: Lật bàn
Huyết hải cuồn cuộn, thỉnh thoảng sôi trào, bên trong truyền ra dư ba kịch liệt giao phong, xen lẫn tiếng quát kinh thiên.
Trong không gian mười mấy vạn dặm quanh đó, không một bóng người. Giao phong giữa các Dung Đạo, những Nhập Đạo tu sĩ kia nào dám nán lại, sớm đã tránh xa.
Sau nửa chén trà nhỏ, huyết hải dần dần thu liễm. Lục Diệp một mặt lạnh lùng thu Bàn Sơn Đao, trên người hắn có một vết thương khổng lồ, máu tươi chảy ròng. Tên Trùng Bồ kia thực lực rất mạnh, thế nên dù hắn và một tên Dung Đạo Nhân tộc liên thủ, lại càng thi triển bí thuật Huyết tộc, cũng phải trả một cái giá mới chém giết được đối phương. Chẳng những hắn bị thương, tên Dung Đạo Nhân tộc kia cũng đồng dạng có thương tích trong người, bất quá không quá nghiêm trọng.
“Lục đạo hữu ngươi. . .” Tên Dung Đạo Nhân tộc kia ánh mắt có chút phức tạp nhìn Lục Diệp, thật sự không rõ đây rốt cuộc là tình huống gì. Chiến Minh bên kia đã phát ra thông cáo rằng Lục Diệp hư hư thực thực đã trở thành ám tử, càng hạ lệnh muốn sống bắt Lục Diệp. Thế nhưng nhìn hắn vừa rồi hành động, nào có khuynh hướng ám tử? Mấy ngày trước hắn vừa giết một tên Dung Đạo Huyết tộc, hôm nay lại phối hợp với mình chém giết một tên Dung Đạo Trùng tộc, điều đó căn bản không thể nào là ám tử.
Lục Diệp yên lặng cảm nhận bản thân vừa chém giết Trùng Bồ xong, lại được một đạo Tinh Uyên chúc phúc. Đối với người ngoài mà nói, chúc phúc đó có thể gặp nhưng không thể cầu, nhưng đến chỗ hắn lại đơn giản thường xuyên như cơm bữa. Nhưng Lục Diệp biết, đây là lợi ích từ việc lấy yếu thắng mạnh mang lại. Thực lực của hắn xác thực đã đạt tới cấp độ Dung Đạo, hơn nữa gần như tương đương với Dung Đạo lục trọng, nhưng cảnh giới cuối cùng chỉ là Nhập Đạo. Với tu vi Nhập Đạo mà chém giết cường giả Dung Đạo lục trọng, tự nhiên có tỷ lệ rất lớn đạt được Tinh Uyên chúc phúc.
Vẻ vui mừng trên mặt hắn chợt lóe lên rồi biến mất.
Hắn một bên thu thập chiến lợi phẩm, một bên quay đầu nhìn về phía tên Dung Đạo Nhân tộc vừa nói chuyện: “Trùng Bồ đã chết, đây chính là thời cơ tốt để công phá tinh cầu. Nếu ta là đạo hữu, tuyệt sẽ không bỏ lỡ!” Dù Trùng Huyết hai tộc muốn điều động Dung Đạo tới, cũng cần một chút thời gian. Khoảng thời gian chênh lệch này, không nghi ngờ gì chính là thời cơ tốt để công phá tinh cầu.
Đối phương thần sắc khẽ giật mình, lập tức kịp phản ứng, ôm quyền với Lục Diệp: “Đa tạ đạo hữu tương trợ!”
Lục Diệp khẽ vuốt cằm, quay người rời đi. Nơi quỷ quái này không thể nán lại thêm nữa, hắn đã hiện thân ở đây, Chiến Minh bên kia khẳng định sẽ có động thái, nói không chừng đã có cường giả hơn hắn đang tới đây.
“Lục đạo hữu!” Sau lưng lại truyền đến tiếng của tên Dung Đạo Nhân tộc này: “Nếu có một ngày ngươi nguyện quay về bản tinh nói rõ tình huống, ta nguyện lấy thân gia tính mạng thay ngươi làm chứng, ngươi tuyệt không thể là ám tử hoặc phản đồ!”
Lục Diệp thân hình khẽ khựng lại, cũng không quay đầu, chỉ đưa tay lắc nhẹ.
Mấy ngày sau, Lục Diệp đã ẩn náu tại một chiến khu khác. Hắn đang chờ đợi phản ứng từ U Điệp. Trận đấu trí đấu dũng cách không này rốt cuộc ai có thể cao hơn một bậc, tạm thời vẫn chưa ngã ngũ. Nhưng chỉ cần hắn có thể kiên trì, không nói thoát khỏi sự khống chế của U Điệp, hắn ít nhất cũng có thể giành được quyền chủ động rất lớn.
Cũng như mấy ngày trước, Lục Diệp đang ẩn náu tại đây cảm nhận được thần niệm ba động của cường giả Dung Đạo, đang điều tra vùng này.
Lại tới nữa! Lục Diệp trong lòng cười lạnh. Hắn biết U Điệp không thể nào dễ dàng từ bỏ như vậy. Có kinh nghiệm từ những lần trước, Lục Diệp tự nhiên hiểu rõ, Dung Đạo Nhân tộc bên này sẽ rất nhanh chạy tới, sau đó cảnh tượng trước đó rất có khả năng sẽ tái hiện, hắn lại bị buộc phải lộ diện. U Điệp chính là muốn dùng phương thức này, khiến hắn không nơi ẩn thân, buộc hắn phải trở về trùng sào.
Đang nghĩ như vậy, một âm thanh truyền vào tai: “Lục Diệp, U Điệp Trùng Mẫu nói, nếu như ngươi bây giờ ngoan ngoãn trở về, nàng có thể bỏ qua chuyện cũ, nhưng nếu như ngươi ngu xuẩn mất khôn, vậy đừng trách nàng không khách khí!”
Lục Diệp ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ coi đó là gió thoảng bên tai. Thế nhưng, khoảnh khắc tiếp theo hắn bỗng nhiên biến sắc, một trận đau đớn kịch liệt tràn ngập toàn thân, tựa như bị thứ gì đó giáng một đòn nặng nề. Sắc mặt hắn thay đổi, lập tức ý thức được chuyện gì đã xảy ra. Điều này hiển nhiên là U Điệp bên kia đang tự hại mình. Dưới Sinh Mệnh Tỏa Liên, hắn bị liên lụy, chia sẻ một nửa thương thế.
Khí tức ẩn giấu của hắn cũng trong nháy mắt này có chỗ tiết lộ.
Tên Dung Đạo Trùng tộc sớm đã nhận được dặn dò, vừa tới đây liền lập tức nhìn về phía chỗ ẩn thân của Lục Diệp. Hắn không tới gần, mà là thần niệm phun trào, truyền âm tứ phương: “Phản đồ Nhân tộc Lục Diệp ở đây, phản đồ Nhân tộc Lục Diệp ở đây!”
Lục Diệp thổ huyết! Hắn còn muốn đấu trí đấu dũng với U Điệp, lại không biết đối phương muốn lật bàn.
Kỳ thật, ngay từ khi Lục Diệp rời khỏi Ban Lan, U Điệp đã từng dùng biện pháp này để buộc hắn trở về. Nhưng một người ở trong Ban Lan, một người ở ngoài Ban Lan, khoảng cách thực sự quá xa. Khi đó U Điệp tự hại mình, Lục Diệp căn bản không bị liên lụy, tự nhiên không phát giác ra chuyện này. Bây giờ thì khác, cả hai đều đang trong Ban Lan tinh không. Dù khoảng cách vẫn còn xa, nhưng so với tình huống ngày đó lại có chỗ khác biệt.
Tên điên này! Lục Diệp trong lòng thầm mắng. Hắn vốn chỉ muốn đợi các Dung Đạo Nhân tộc tới, phối hợp với họ cùng nhau giết những kẻ tới tìm mình. Mấy ngày trước hắn đã làm như vậy, giết một tên U Điệp không đau lòng, nhưng giết thêm mấy tên nữa nàng sẽ đau lòng, sớm muộn gì cũng có thể dập tắt ý nghĩ của nàng. Nhưng hôm nay U Điệp ra tay như vậy, Lục Diệp cũng có chút không chống đỡ nổi.
Trong cơ thể lại một trận đau đớn truyền đến. Cùng lúc đó, bên trong Ngân Thạc chiến tinh, một đạo máu tươi bắn ra từ thân núi thịt cồng kềnh kia, nhưng nàng lại bình yên như không. Chỉ là vết thương da thịt, đối với một Dung Đạo đỉnh phong như nàng, không đáng kể chút nào.
Đã bại lộ, Lục Diệp dứt khoát không tiếp tục ẩn giấu, dẫn theo Bàn Sơn Đao liền xông thẳng về phía tên Dung Đạo Trùng tộc vẫn đang truyền âm tứ phương. Lại không ngờ hắn vừa hiện thân, tên Dung Đạo Trùng tộc kia liền lùi lại, bộ dạng cảnh giác. Lục Diệp đuổi không tha, đối phương căn bản không có ý định giao phong với hắn, chỉ là bỏ chạy, vừa chạy còn vừa tiếp tục hô, một bộ dáng sợ thiên hạ không loạn. Lục Diệp mặt đen sầm, bởi vì hắn đuổi không kịp! Vô luận hắn thực lực mạnh cỡ nào, khi so sánh với Dung Đạo, phương diện tốc độ chung quy là một thiếu sót. Cần phải nhanh chóng thôi diễn đạo văn Phong Hành ra, nếu không về sau giao đấu với Dung Đạo sẽ rất phiền phức.
Trong lúc truy đuổi, không biết đã chạy ra bao xa. Lục Diệp không dám đuổi nữa. Hắn không biết thực lực đối phương rốt cuộc mạnh cỡ nào, lại càng không biết phía trước có hay không mai phục, chỉ có thể tạm thời bỏ qua. Thế nhưng tên Dung Đạo Trùng tộc kia lại rất kiên nhẫn, thấy hắn muốn rời đi, ngược lại đuổi theo, thần niệm tiếp tục dũng động. Lục Diệp âm thầm cắn răng, ngưng tụ mấy đạo Bảo Huyết phân thân, phân tán tứ phương. Tên Dung Đạo Trùng tộc kia chỉ cần một chút điều tra, liền xác định được chân thân Lục Diệp, trong lòng cười lạnh khinh thường, chút tài mọn cũng dám khoe khoang.
Có thể khiến hắn không nghĩ tới là, chỉ sau một nén nhang, chân thân Lục Diệp cứ như vậy quỷ dị biến mất khỏi tầm mắt của hắn. Mãi cho đến khi tình báo từ U Điệp bên kia tiếp tục truyền đến, hắn mới biết được Lục Diệp đã cách hắn rất xa.
Đã trải qua một màn như thế, Lục Diệp biết, trong cuộc tranh phong với U Điệp, mình tính là đã bại. Kế hoạch hắn chỉ muốn thoát khỏi khống chế của U Điệp, lén lút rèn luyện bản thân, tăng cường thực lực đã hoàn toàn tan tành. Hơn nữa lúc trước hắn cũng không nghĩ tới mình lại bại lộ nhanh như vậy ở Chiến Minh Nhân tộc. Với tình huống hiện tại, hắn chỉ có thể quay về U Điệp bên kia trước, rồi tính toán sau.
Đã có quyết đoán, vậy thì không chần chờ nữa. Lục Diệp lấy ra tinh đồ dò xét một chút, xác định một vị trí! Dù hắn quyết tâm muốn trở về U Điệp bên kia, nhưng cũng không định đi theo một Dung Đạo Trùng tộc hoặc Huyết tộc nào đó, nói như vậy đường sá quá xa xôi, biến số quá lớn. Hơn nữa, bên phía Trùng Huyết hai tộc cũng không phải chỉ có U Điệp một cường giả. Thái độ của những Trùng Mẫu và cường giả Huyết tộc khác đối với hắn cũng sẽ không giống U Điệp. Hắn chung quy đã giết mỗi tộc một tên Dung Đạo. Nếu rơi vào tay Trùng Mẫu hoặc cường giả Huyết tộc khác, không chừng sẽ có biến cố gì.
Hai ngày sau, Lục Diệp đi vào một viên hoang tinh. Nơi đây trên tinh đồ đánh dấu là cấm địa. Dạng đánh dấu này trên tinh đồ không chỉ một chỗ, trước kia Lục Diệp không rõ ràng mấy chỗ này tại sao lại bị hóa thành cấm địa, nhưng bây giờ hắn mơ hồ có chút phỏng đoán. U Điệp bên kia dù có thể cảm ứng được phạm vi đại khái của hắn, nhưng chỉ cần hắn không dừng lại ở một chỗ quá lâu thì cũng không có vấn đề gì lớn. Thế nên hai ngày qua ngược lại là gió êm sóng lặng.
Hoang tinh không lớn. Khi Lục Diệp hạ xuống, thần niệm phun trào điều tra, rất nhanh liền nhận ra một chỗ dị thường. Một lát sau, hắn đi đến chỗ dị thường này. Phóng tầm mắt nhìn tới, nơi đây xác thực không có gì kỳ lạ, nhưng Lục Diệp liếc mắt liền nhìn ra, nơi này có trận pháp bao phủ, làm che lấp. Quả nhiên đúng như hắn nghĩ.
Đang lúc Lục Diệp chuẩn bị phá trận, không gian phía trước lại một trận vặn vẹo, ngay sau đó hiển lộ ra chân thực. Một tòa tế đàn quen thuộc khắc sâu vào tầm mắt, chính là lối vào di tích! Chỉ có điều bên cạnh tế đàn kia, còn có một bóng người khô tọa, là một Nhân tộc. Có thể độc thân tọa trấn nơi đây, hẳn là Dung Đạo không thể nghi ngờ.
Đối phương niên kỷ không nhỏ, nhìn khí huyết đều có chút khô bại, hiển nhiên là thọ nguyên không còn nhiều. Cũng chỉ có những nhân tài như vậy mới bị phái tới trấn thủ cửa vào di tích, cô tịch không nơi nương tựa, cũng không biết đã chờ đợi bao nhiêu năm.
Già Yểm đại trận bao phủ nơi đây không nghi ngờ gì là do vị lão giả này chủ động tản ra. Giờ phút này hắn đang có chút hứng thú đánh giá Lục Diệp, trong con ngươi đục ngầu ẩn tàng một tia tinh mang.
Lục Diệp cất bước tiến lên. Hắn không cảm thấy Dung Đạo tọa trấn ở đây có thể mạnh bao nhiêu, với thực lực hiện tại của mình hẳn là có thể giải quyết.
“Lục Diệp Lục đạo hữu?” Thanh âm khô khốc truyền vào tai Lục Diệp.
Lục Diệp khẽ giật mình, sờ sờ gương mặt. Hắn đã dùng Thiên Diện linh văn dịch dung đổi dung mạo, lại không ngờ vẫn bị đối phương gọi thẳng tên. Tự định giá một chút, Lục Diệp cảm thấy không có gì cần che giấu, gật đầu nói: “Lão tiên sinh hảo nhãn lực, xưng hô thế nào?” Thái độ đối phương khiến hắn cảm thấy có chút kỳ quái, cũng không có địch ý.
“Danh tự à. . . Một cái danh hiệu thôi, không đề cập tới cũng được. Lục đạo hữu đây là muốn tiến di tích?”
Lục Diệp ôm quyền: “Còn xin lão tiên sinh tạo thuận lợi!”
Lão giả có chút hứng thú: “Trước kia lão phu từng nghe nói qua một chút chuyện của ngươi, trong khoảng thời gian gần đây này nghe càng nhiều. Đạo hữu nếu có thể tìm tới nơi này, hẳn phải biết, di tích này chỉ có Nhập Đạo mới có thể vào, Dung Đạo không vào được.”
Lục Diệp không nhận lời này, chỉ khẽ nhíu mày: “Lão tiên sinh trước kia là từ đâu nghe nói qua chuyện của ta?” Trong khoảng thời gian gần đây nghe nói thì bỏ qua, dưới thông cáo của Chiến Minh, bất kỳ một Dung Đạo nào cũng có thể nhận được tin tức. Lục Diệp hiếu kỳ chính là chuyện trước kia.
Lão giả trên mặt hiện ra vẻ hồi ức: “Từ chỗ một tiểu nha đầu rất xuất sắc.”
Hắn không nói tên, nhưng trong đầu Lục Diệp lập tức hiện ra một thân ảnh cao gầy, tư thế hiên ngang…
Chương 2233: Lập trường
Vị lão giả tọa trấn di tích này, mặc dù thực lực không quá mạnh, nhưng chung quy cũng là một Dung Đạo. Kẻ có thể liên hệ với hắn, xác suất lớn cũng phải là Dung Đạo.
“Tiểu nha đầu rất xuất sắc…” Lục Diệp có thể nghĩ tới, chỉ có một người mà thôi!
“Nàng là người nào của lão tiên sinh?” Lục Diệp nhìn về phía trước hỏi.
Lão giả mỉm cười: “Xem như ta từng dạy bảo nàng một đoạn thời gian.”
Lục Diệp hiểu rõ. Từng dạy bảo một đoạn thời gian, ân tình này đã rất lớn, có thể nói dù không có danh sư đồ, cũng có tình sư đồ chân thực. Tu sĩ đối với loại chuyện này luôn coi trọng.
Đang lúc hắn định hỏi thêm, lão giả lại nói: “Ngươi gặp chuyện, nàng rất tự trách, cũng rất lo lắng, đã cố ý tính đường cứu viện. Nhưng vị trí của nàng ngươi hẳn đã biết, động một chút là ảnh hưởng toàn cục, tùy tiện không thể xê dịch.”
“Ta minh bạch.” Lục Diệp gật đầu.
Tử Anh thực lực tuy mạnh, nhưng chung quy cũng là một cứ điểm trấn thủ. Mà lại ở trong vùng đại chiến như vậy, nàng không thể đơn thương độc mã xông vào trùng sào làm gì được, đó không phải cứu người mà là tìm chết. Nhất là sau khi Lý Kỳ làm phản, tình hình của Nhân tộc Chiến Minh ở Hoàng Tuyền chiến khu bên kia hẳn là sẽ không tốt lắm.
“Tiểu nha đầu bảo lão phu hỏi ngươi một câu!”
Lục Diệp thấy trên tay lão giả đang vuốt ve một khối lệnh bài, xác nhận rằng trong lúc hai người nói chuyện, hắn đã báo tin tình hình bên này đi. Hoàng Tuyền chiến khu cách nơi này rất xa, nên dù biết Lục Diệp hiện thân ở đây cũng không thể chạy tới được, chỉ đành ủy thác lão giả chuyển lời.
“Lão tiên sinh mời nói.” Lục Diệp thần sắc nghiêm nghị.
“Nàng hỏi ngươi, có từng làm điều gì có lỗi với Nhân tộc không?”
“Chưa từng!” Lục Diệp lắc đầu.
Lão giả lẳng lặng nhìn hắn, ánh mắt thâm thúy.
Mãi qua mấy hơi thở, lão giả lúc này mới ấm áp cười một tiếng: “Ngươi bị bắt đi thời gian dài như vậy, nhưng lại bỗng nhiên hiện thân tại Thiếu Xung chiến tinh bên kia, thực lực lại có biến hóa nghiêng trời lệch đất, trong mấy ngày liên tục chém hai vị Dung Đạo của Huyết tộc, Trùng tộc, lại chưa từng tổn thương tu sĩ Nhân tộc mảy may. Nói thật, lão phu cũng rất lấy làm lạ. Ngươi bây giờ… rốt cuộc là đứng về phía Nhân tộc, hay là đứng về phía Trùng, Huyết hai tộc kia?”
“Đây cũng là nàng hỏi?”
Lão giả lắc đầu: “Là lão phu chính mình hiếu kỳ.”
“Ta nếu nói là Nhân tộc bên này, lão tiên sinh tin sao?”
Lão giả không trả lời vấn đề này, chỉ nói: “Cho nên nàng bảo ta chuyển cáo tiểu hữu một câu nữa, rằng trước khi có nắm chắc lấy được tín nhiệm của Nhân tộc Chiến Minh, đừng vội trở về. Mỗi một khối lệnh bài khi chế tác đều sẽ lấy máu cùng một đạo thần niệm, những thứ này cũng sẽ lưu lại ghi chép ở bản tinh bên kia. Cho nên dù ngươi có dịch dung, đổi dung mạo, cải biến tính danh, chỉ cần ngươi lại lộ ra những thông tin này, bản tinh bên kia đều sẽ lập tức biết được.”
Lục Diệp bừng tỉnh đại ngộ. Hóa ra đây là lý do vì sao hắn bại lộ nhanh như vậy. Loại chuyện này hắn quả thực không biết.
“Tiểu hữu mời đi.” Lão giả đưa tay ra hiệu một chút.
Lục Diệp không nghĩ thêm nữa, cất bước đi về phía tế đàn bên kia. Lúc đi ngang qua lão giả, hắn hơi do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn thôi.
Đứng trên tế đàn, khi đạo lực thôi động, thân ảnh hắn biến mất, chỉ có thanh âm truyền vào tai lão giả: “Xin lão tiên sinh giúp ta chuyển lời một tiếng, ta ở trùng sào bên kia rất an toàn, không cần lo lắng.”
Lão giả vẫn xếp bằng tại chỗ cũ, mãi một hồi lâu, mới bỗng nhiên đứng dậy, một bước lên tế đàn, thôi động đạo lực, nhưng tế đàn không hề phản ứng.
Hắn không khỏi khẽ vò đầu: “Tình huống này là sao?”
Căn cứ đủ loại tình huống thu thập được trước đó, Lục Diệp không nghi ngờ gì là một Dung Đạo không sai. Nhưng hắn làm sao lại tiến vào được di tích này, nơi đây từ xưa đến nay rõ ràng chỉ có Nhập Đạo mới có thể vào.
Mà hắn vừa rồi đặc biệt lưu ý rằng Lục Diệp không hề có động tác thừa thãi, chỉ đơn giản là thôi động đạo lực kích hoạt tế đàn.
Hắn cũng làm như vậy, vì sao lại không vào được chứ?
Không hiểu ra sao…
Trở lại di tích, Lục Diệp quan sát xung quanh một chút.
Trong tầm mắt hắn, tình huống không có gì khác biệt so với lần hắn tiến vào di tích trước đó, nhưng hắn biết, đây đã là một con đường thông đạo khác rồi.
Cất bước tiến lên, rất nhanh hắn đã tới tòa đại điện thứ nhất. Nơi đây quả nhiên có tế đàn liên thông với bên ngoài.
Tiếp tục đi tới, hắn đi vào tòa đại điện thứ hai, cũng chính là nơi sâu nhất của di tích. Ngẩng mắt nhìn lên, Lục Diệp nhíu mày.
Pho tượng Cửu Anh đã mất đi quang trạch vẫn còn đó, nhưng dưới pho tượng kia, thế mà lại còn đứng một bóng người.
Dường như đã nhận ra Lục Diệp đến, người kia quay đầu, lập tức lộ ra vẻ mừng rỡ, nhanh chân nghênh đón: “Lục huynh!”
“Yến huynh?” Lục Diệp kinh ngạc. “Ngươi sao lại ở đây…? Ngươi đang chờ ta?”
“Đúng vậy.” Yến Hồng đi đến cách Lục Diệp không xa thì đứng lại. “Ta biết Lục huynh chắc chắn sẽ trở lại, cho nên ta vẫn luôn ở nơi này chờ ngươi.”
“Một mình ngươi?” Hắn quan sát xung quanh một chút, không phát hiện bóng dáng những người khác.
Kỳ thực, hắn chủ yếu muốn hỏi xem Hoàng Chi Hoán kia có cùng hắn tiến vào đây không. Nhưng nghĩ kỹ lại, hắn cùng Yến Hồng có giao tình, còn cùng Hoàng Chi Hoán thì chẳng có gì cả. Ngày đó hắn ở đây còn làm cho người ta bị thương, Hoàng Chi Hoán làm sao dám còn tiến vào?
Yến Hồng biết ý trong lời hắn, cười ha ha nói: “Hoàng huynh đang chuẩn bị tấn thăng Dung Đạo, cho nên đang bế quan.”
Mấy trăm năm qua, Hoàng Chi Hoán vẫn luôn dốc sức thăm dò di tích, vô số lần thất bại, vô số lần bị thương, kết quả vẫn là không thăm dò rõ ràng được.
Bây giờ di tích rõ ràng đã được phá giải, tự nhiên không cần thiết phải dừng lại ở cảnh giới Nhập Đạo nữa.
“À đúng rồi!” Yến Hồng chợt nhớ tới một chuyện, liền vội vàng đưa một chiếc nhẫn trữ vật cho Lục Diệp.
“Đây là…” Lục Diệp nghi ngờ nhìn hắn, đưa tay tiếp nhận chiếc nhẫn trữ vật, dùng thần niệm dò xét một chút, biểu lộ trở nên quái dị.
Yến Hồng nói: “Hiệp nghị giữa Lục huynh và Yến gia ta vẫn luôn hữu hiệu. Đây là đạo cốt của đoạn thời gian gần nhất, trong nhà bảo ta mang vào, nếu có thể gặp được Lục huynh thì giao cho ngươi.”
Lúc trước, Lục Diệp giao Tỳ Phù cho Yến gia, đã nhận được không ít chỗ tốt, trong đó bao gồm việc mỗi tháng sẽ có đạo cốt cung ứng, cho đến trước khi Lục Diệp tấn thăng Dung Đạo.
Không chỉ Yến gia, mà Quân Cơ Xử bên kia cũng có hiệp nghị tương tự.
Trước khi Lục Diệp bị bắt đi, hai phe này chưa từng vi phạm ước định, nhưng theo việc Lục Diệp bị bắt đi, số đạo cốt cung ứng này tự nhiên là bị cắt đứt.
Lúc này, Yến gia thế mà lại bảo Yến Hồng cố ý đem toàn bộ đạo cốt của đoạn thời gian gần nhất đưa đến đây…
“Yến huynh muốn biết điều gì?” Lục Diệp thu chiếc nhẫn trữ vật, mở miệng hỏi. Số lượng đạo cốt không ít, dù sao cũng là tích lũy của hơn mấy tháng, hắn đương nhiên vui lòng nhận lấy.
Bất quá, xem chừng đây là lần cuối cùng hắn có thể nhận đạo cốt từ Yến gia. Bởi vì theo điều kiện ước định, Yến gia mỗi tháng đều sẽ có đạo cốt cung ứng cho đến trước khi Lục Diệp tấn thăng Dung Đạo.
Nhưng mà, trải qua chuyện lần này, dù là ai cũng sẽ cảm thấy Lục Diệp đã tấn thăng Dung Đạo, ước định trước đó tự nhiên là phải bãi bỏ.
Yến Hồng tiến đến trước đó, cũng không biết những chuyện kia.
Yến Hồng thở dài một tiếng: “Lục huynh thứ lỗi.”
Xét về giao tình giữa bản thân hắn và Lục Diệp, hắn không nguyện ý đi chuyến này, nhưng chung quy hắn là người của Yến gia, cho nên dù không muốn cũng nhất định phải tới.
Cũng may Lục Diệp cũng không thèm để ý.
“Những lão gia hỏa trong nhà sau khi nghe chuyện trước đó, cũng biết di tích đã được phá giải, cho nên muốn ủy thác ta đến hỏi Lục huynh xem, ở chỗ này có phát hiện điều gì dị thường không.” Nói xong, hắn lại vẻ mặt khổ sở nói: “Ta đã nói với bọn họ rằng nơi đây không hề có cách rời khỏi di tích, nhưng mà…”
Trong Ban Lan, mặc dù chiến loạn không ngừng, nhưng dù là bên nào, đều vẫn luôn tìm kiếm biện pháp để nhảy ra khỏi khuôn mẫu cũ này. Di tích là hy vọng duy nhất của vô số năm qua, hy vọng này nếu tan vỡ, vậy vô số năm thăm dò và chờ mong này đều sẽ trở nên vô nghĩa.
Cho nên, dù Yến Hồng ngày đó trở về đã chuyển đạt lời Lục Diệp, những Dung Đạo của Yến gia cũng không dám tin tưởng, thế nên mới bảo hắn mang theo rất nhiều đạo cốt đến đây chờ Lục Diệp, muốn dò xét thêm nhiều tin tức.
“Ta hiểu.” Lục Diệp gật đầu. “Bất quá bên trong tòa đại điện này xác thực không hề có cách rời khỏi di tích.”
Sau khi được chứng kiến thủ đoạn của Lục Diệp, Yến Hồng vẫn dám ở chỗ này chờ hắn, đồng thời không hề tỏ ra chút phòng bị hay cảnh giác nào. Điều này cho thấy Yến Hồng thật sự coi Lục Diệp là bằng hữu, trong tiềm thức hắn cảm thấy Lục Diệp sẽ không làm hại mình.
Nếu có thể nói, Lục Diệp không muốn lừa dối Yến Hồng, nhưng nơi này ẩn chứa bí mật quá lớn, cho dù là Yến Hồng, Lục Diệp cũng không thể nói ra.
Hắn thân là đệ tử Yến gia, có những việc thân bất do kỷ. Nếu từ miệng Lục Diệp biết được bí mật nơi này, lại giấu giếm gia tộc, đó chính là bất trung.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân Lục Diệp không muốn trở về Chiến Minh bên kia. Bản thân hắn đã có hiềm nghi là ám tử hoặc phản đồ, bây giờ lại liên lụy đến di tích, thật sự muốn trở về Chiến Minh, trước tiên sẽ bị cầm tù.
Hắn không muốn lừa gạt Yến Hồng, chỉ có thể dùng cách đánh tráo khái niệm, dùng lý do thoái thác như lần trước.
“Ta tin tưởng Lục huynh!” Yến Hồng không phải kẻ ngốc, hắn đương nhiên biết Lục Diệp có điều giấu giếm hắn. Không nói đến những chuyện khác, trong lúc chờ đợi, hắn đã phát hiện nơi đây có hai cánh cửa lớn mà hắn không cách nào rung chuyển, cũng không biết sau cánh cửa ẩn giấu điều gì.
Nhưng hắn không hỏi tới, bởi vì hắn có thể cảm giác được, nếu hỏi, sẽ chỉ làm Lục Diệp khó xử.
Gia tộc bên kia càng dặn dò hắn, nhất định phải hỏi Lục Diệp xem hắn đã phát hiện bí mật gì ở đây, dù không có cách rời khỏi Ban Lan, nơi đây khẳng định còn ẩn tàng điều khác.
Nhưng hắn đồng dạng không hỏi ra miệng.
“Yến huynh, chúng ta trao đổi ấn ký liên lạc đi.” Lục Diệp lấy ra lệnh bài của mình.
Hắn sở dĩ không hủy đi khối lệnh bài này, chính là để dành đến lúc này dùng. Đây là con đường duy nhất để liên lạc được với Nhân tộc bên kia.
Vừa rồi hắn đã muốn trao đổi ấn ký với vị lão giả trông coi cửa vào di tích kia, nhưng cuối cùng vẫn chưa quen thuộc với người ta. Dù lão giả và Tử Anh có tình sư đồ chân thực, nhưng lại chẳng liên quan gì đến hắn.
Yến Hồng thì không giống như thế, hai người vẫn còn chút giao tình. Mà Yến Hồng người này cũng đáng tin cậy.
Về sau nếu muốn liên lạc với người nào đó ở Nhân tộc bên kia, để Yến Hồng giúp làm trung chuyển thì rất thuận tiện.
Yến Hồng tự nhiên không có ý kiến, hắn mong muốn được một lần nữa thiết lập liên hệ với Lục Diệp, lúc này liền lấy ra lệnh bài của mình.
Trao đổi ấn ký xong, Yến Hồng nói: “Lục huynh yên tâm, chuyện này trời biết đất biết, ngươi biết ta biết, sẽ không có người thứ ba biết được.”
Lục Diệp cười nói: “Yến huynh, thời gian còn dài, chúng ta hữu duyên gặp lại. Nơi di tích này đã không còn cần thiết phải thăm dò nữa, Yến huynh nên về sớm chút chuẩn bị tấn thăng Dung Đạo đi.”
“Tốt!” Yến Hồng đáp ứng.
Một lát sau, hai người chia tay mà đi.
Chờ đến khi ra khỏi di tích, Yến Hồng mới biết được đủ loại chuyện đã xảy ra trong đoạn thời gian gần nhất, trong lúc nhất thời kinh ngạc đứng sững tại chỗ.
Lần trước ở trong di tích, Hoàng Chi Hoán căn bản không phải đối thủ của Lục Diệp, bị thương mà chạy. Hắn chỉ cho rằng là do Lục Diệp có Tỳ Phù, không nghĩ gì nhiều.
Nhưng cho đến hôm nay, hắn mới vừa hiểu rõ chân tướng.
“Lục huynh là Dung Đạo? Lại còn giết hai vị Dung Đạo của Trùng, Huyết hai tộc ư? Cái này… Sao có thể chứ?”
Chương 2234: Có muốn hay không rời đi Ban Lan
Lục Diệp từ trong di tích bước ra trước tiên, liền thấy một bóng người đang đứng chờ hắn. Đó là một Dung Đạo Trùng tộc, thực lực ra sao thì Lục Diệp vẫn chưa rõ. Ánh mắt kẻ này có chút âm trầm, hiển nhiên là đã nghe nói về những gì Lục Diệp đã làm trước đó.
“Nhìn cái gì?” Lục Diệp đứng trên tế đàn, từ trên cao nhìn xuống quan sát hắn.
Dung Đạo Trùng tộc kia hừ lạnh một tiếng: “Đi theo ta! U Điệp Trùng Mẫu đang chờ ngươi!” Đang nói, hắn không màng Lục Diệp có muốn hay không, thúc giục lực lượng bao bọc lấy hắn, trực tiếp bay về phía Ngân Thạc chiến tinh.
Lục Diệp không phản kháng. U Điệp có thể cảm ứng được đại khái vị trí của hắn, tự nhiên biết hắn đã tiến vào di tích. Dù không giao lưu, dù cách xa, nàng vẫn nhìn rõ ý đồ của Lục Diệp – hiển nhiên là hắn đã chịu thua và chuẩn bị trở về, nên mới cố ý an bài một Dung Đạo Trùng tộc ở đây chờ.
Trên đường trở về, Lục Diệp điều tra bản thân. Thiên Phú Thụ lại tích trữ thêm một chút đạo lực; đây là thu hoạch sau khi chém giết hai Dung Đạo kia. Đạo lực tích chứa trong đạo cốt của Dung Đạo quả nhiên dồi dào hơn Nhập Đạo rất nhiều. Ngoài ra, hắn còn cảm giác được, trong cơ thể có một luồng kỳ diệu đang ẩn chứa. Đây là chỗ tốt từ Tinh Uyên chúc phúc mà hắn nhận được sau khi chém giết Dung Đạo Trùng tộc kia. Lần Tinh Uyên chúc phúc này không phải là loại có thể tăng cường nhục thân, cũng không phải loại một phát nhập hồn kỳ diệu, mà hiển nhiên là một loại Lục Diệp chưa từng tiếp xúc qua. Hắn rất tò mò rốt cuộc đây là gì, đáng tiếc vẫn chưa có thời gian điều tra.
Trên Thiên Phú Thụ, khói đen cuồn cuộn bốc hơi, trông còn khổng lồ hơn bất cứ khi nào trước đây. Chuyến này, hắn đã giết bốn Dung Đạo, mỗi kẻ đều mang theo Tinh Uyên chúc phúc, tích lũy dị thường trong cơ thể không ít. Cộng thêm việc muốn tiêu diệt lời thề ước thúc đã lập với Cửu Anh trước đó, tất cả đã tạo nên tình trạng này. Trong tình hình như thế, Lục Diệp quả thực cần yên tĩnh một thời gian để chờ Thiên Phú Thụ triệt để tiêu diệt những thứ này, nếu không tích lũy dị thường ngày càng nhiều, hắn cũng không biết sẽ có hậu quả gì.
Đợi đến khi Lục Diệp được Dung Đạo Trùng tộc kia đưa về Ngân Thạc chiến tinh, thì đã là một ngày sau.
Trở lại tổ trùng quen thuộc, vừa mới bước vào, trước mắt hắn thoáng hoa lên. Ngay sau đó, hắn xuất hiện trong cảnh luân hồi đời thứ nhất. U Điệp vẫn mặc bộ áo vải thô rách tả tơi đó, trên tay vác một cái rổ, như thể muốn đi đâu đó. Nhưng đã sớm không còn khí chất ôn nhu nhã nhặn như xưa, nàng liếc xéo Lục Diệp, cười mỉa mai nói: “Đây không phải phu quân ra cửa là quên cả đường về của thiếp sao? Cuối cùng cũng chịu về rồi à? Bên ngoài chơi có vui không?”
“Ai!” Lục Diệp đau đầu. U Điệp có tạo nghệ trên thần hồn thật đáng sợ như vậy, dù hắn hiện tại thực lực đã tăng lên, nhưng vẫn không hề phòng bị mà bị nàng kéo vào huyễn cảnh này.
Hắn thành thạo tiến lên, muốn nhận lấy cái rổ nàng đang vác. Nào ngờ U Điệp ngẩng đầu, quay lưng lại với hắn, trực tiếp bước thẳng về phía trước. Lục Diệp bất đắc dĩ, vội vàng đi nhanh mấy bước đuổi kịp, tranh giành mấy lần, cuối cùng cũng giật được cái rổ: “Nàng hiểu lầm ta!”
U Điệp đứng vững thân hình, ung dung tự tại nhìn hắn, tủm tỉm cười nói: “Thiếp hiểu lầm, thiếp hiểu lầm chàng điều gì rồi? Chẳng lẽ chàng không phải muốn chạy sao?”
Lục Diệp giơ tay điểm nàng: “Nàng xem nàng kìa, ta biết ngay nàng sẽ nghĩ như vậy mà. Quan hệ giữa chúng ta bây giờ là gì, ta chạy đi đâu có thể thoát khỏi sự khống chế của nàng? Sao ta lại muốn chạy chứ? Ta thế nhưng một nửa thân gia tính mạng đều nằm trong tay nàng đấy.”
U Điệp như cười mà không phải cười: “Vậy thiếp thân cũng phải thỉnh giáo phu quân, vì sao chàng lâu như vậy không trở về? Chàng ở bên ngoài làm gì vậy?”
Lục Diệp vẻ mặt cao thâm mạt trắc: “Có một số việc muốn nghiệm chứng một chút.”
“Nghiệm chứng làm sao để có thể đào tẩu?” U Điệp nói tiếp, không buông tha.
“Nói ta không có muốn chạy trốn, nàng sao lại không tin? Dưới Sinh Mệnh Tỏa Liên, nàng chắc hẳn có thể cảm nhận được ta có phải đang nói dối không!”
U Điệp nhìn chằm chằm hắn, quả thực không cảm ứng được dấu hiệu Lục Diệp nói dối.
“Vậy chàng chính là ghét bỏ thiếp!” Nàng bỗng nhiên sụt sùi sắp khóc, hốc mắt đã đỏ hoe, “Cho nên muốn cách thiếp xa một chút!”
“Tuyệt đối không có!” Lục Diệp liền vội vàng lắc đầu.
Sau đó, hắn và U Điệp đều khẽ giật mình.
“Quả nhiên là như vậy!” U Điệp nhào tới, tung một trận quyền cước vào hắn, đánh Lục Diệp nhe răng trợn mắt, nhưng hắn lại không thể phản kháng. Quan trọng nhất là, trong huyễn cảnh này, hắn không phải là đối thủ của U Điệp. Đừng nhìn nàng hiện tại như một cô gái khóc lóc ầm ĩ bình thường, nhưng nếu Lục Diệp thật sự hoàn thủ, U Điệp trong chớp mắt có thể khiến hắn biết mùi đời.
Lục Diệp bị đánh ngã xuống đất, thân thể chật vật. U Điệp oán hận nói: “Chàng cứ lưu lại nơi này hảo hảo tỉnh lại đi. Khi nào biết mình sai, ta khi nào sẽ thả chàng ra ngoài!”
“Đừng…” Lục Diệp vội đưa tay ra tóm lấy, nhưng hụt hơi. U Điệp đã biến mất không thấy.
Từ từ đứng dậy, Lục Diệp nhíu mày. Thực lực không bằng người, quả thật khắp nơi đều bị quản chế.
Sau khi U Điệp biến mất, nàng không xuất hiện nữa. Lục Diệp trở về nhà cỏ, chờ đợi vài ngày. Hắn có chút khó chịu. Yến Hồng giao cho hắn không ít đạo cốt, thứ này dù cất trong nhẫn trữ vật, cũng không thể để quá lâu, nếu không đạo lực tích chứa bên trong sẽ hao mòn. Nhưng những ngày này, dù hắn kêu gọi U Điệp thế nào, cũng không nhận được chút đáp lại nào.
Chuyện lần này đã thật sự chọc giận U Điệp, nàng muốn dùng biện pháp này để trừng phạt Lục Diệp, cho hắn biết hậu quả của việc không nghe lời. Đối với U Điệp, duy trì kiểu trừng phạt này ba năm năm chẳng là gì, nhưng đối với Lục Diệp thì lại phiền toái. Nhất định phải mau chóng rời khỏi đây mới được.
Trước nhà cỏ, trên ghế mây, Lục Diệp vẻ mặt thảnh thơi nằm. Bỗng nhiên, hắn nhẹ nhàng mở miệng: “Nàng có muốn rời khỏi Ban Lan không?”
Chỉ trong chốc lát, U Điệp, người vẫn luôn không trả lời Lục Diệp, liền bỗng nhiên xuất hiện trước mặt hắn. Nàng ngưng thần nhìn Lục Diệp: “Chàng nói cái gì?”
Lục Diệp cười cười, không nói chuyện.
“Đừng hù thiếp!” U Điệp hừ lạnh một tiếng, trông có vẻ đang giận dữ mắng mỏ. Nàng trước đó đã quyết định, nhốt Lục Diệp ở đây mười năm tám năm, để mài giũa nhuệ khí của hắn, đồng thời ngăn Lục Diệp khỏi mưu toan điều gì xấu xa nữa. Nhưng khi nghe Lục Diệp nói vậy, cuối cùng nàng vẫn không nhịn được mà hiện thân. Cho dù giờ phút này miệng vẫn nói thế, nhưng thân hình vẫn không hề rời đi.
“Đúng, ta hù nàng, tùy nàng muốn.” Lục Diệp nhắm mắt lại, nhàn nhã đung đưa ghế mây.
U Điệp cắn răng nhìn hắn. Tuy nói ba đại thế lực trong Ban Lan đều đang tìm kiếm phương pháp rời khỏi Ban Lan, nhưng nếu nói ai muốn rời khỏi Ban Lan nhất, thì chỉ có một nhóm người: Dung Đạo đỉnh phong! Tu vi của bọn họ ở trong Ban Lan đã đạt đến cực hạn, nhưng từ đầu đến cuối không cách nào nhìn trộm Hợp Đạo chi bí. Toàn bộ Ban Lan dường như có một loại trói buộc vô hình, khiến bọn họ không thể tiến thêm một bước.
Ngày đó, lời Cửu Anh nói với U Điệp có sức hấp dẫn rất lớn. Nếu không phải nàng và Lục Diệp có Sinh Mệnh Tỏa Liên làm ước thúc, nàng không thể nào bận tâm đến sống chết của Lục Diệp. Nàng khi đó cũng muốn hỏi thêm Cửu Anh một ít chuyện, nếu Cửu Anh thật sự là chủ nhân của Ban Lan, nói vậy tất nhiên sẽ biết biện pháp rời đi. Nhưng trận chiến đó quá kịch liệt, nàng căn bản không thể phân tâm. Cuối cùng, Cửu Anh tự bạo, phương pháp rời khỏi Ban Lan liền triệt để thành mê.
Phải rồi, trước khi nàng đến, Lục Diệp và Cửu Anh đã có một khoảng thời gian dài tiếp xúc trực tiếp, chưa chắc đã không thu được tin tức gì từ hắn. Thằng ranh này thế mà một mực không đề cập chuyện này, nếu lần này không bị buộc vào đường cùng, chỉ sợ mãi mãi cũng sẽ không đề cập. Nàng nguyên bản còn rất ngạc nhiên vì sao Lục Diệp trong thời gian ngắn lại phải trở về di tích, giờ đây xem ra, tất nhiên là đã biết một số bí mật mà người ngoài không biết. Lúc trước hắn nói đến nghiệm chứng, chưa chắc là nói bừa.
“Chàng biết thật sao?” U Điệp hỏi.
“Ta không biết, ta cũng không nói qua.” Lục Diệp từ từ nhắm mắt.
U Điệp đối với hắn quơ quơ nắm đấm, vẻ hận đến nghiến răng nghiến lợi, như muốn đánh chết hắn. Lục Diệp trong lòng có cảm giác, bỗng nhiên mở mắt nhìn nàng. U Điệp đã thay đổi một khuôn mặt tươi cười, những bước chân nhỏ đi tới trước mặt Lục Diệp ngồi xuống, một đôi nắm đấm nhẹ nhàng đấm bắp đùi hắn, ỏn ẻn làm nũng nói: “Phu quân, chàng có chuyện gì đều có thể nói với Tiểu Điệp. Chúng ta mười kiếp luân hồi, đồng sinh cộng tử, chàng hà cớ gì phải giấu thiếp?”
Cho dù là hồn thể, Lục Diệp cũng nổi da gà. Hắn cố nén sự khó chịu trong lòng, vẻ mặt tỏ vẻ hưởng thụ: “Khí lực nhỏ một chút.”
U Điệp liền tăng thêm chút lực đạo: “Dạng này có thể chứ?”
“Không kém bao nhiêu đâu.” Lục Diệp một bộ tư thế thờ ơ.
Một lát sau, lại mở miệng nói: “Vai có chút mỏi.”
U Điệp vung tay lên, một đạo phân hồn liền xuất hiện bên cạnh, đi đến sau lưng Lục Diệp bóp vai cho hắn.
“Còn có cánh tay.” Lục Diệp lại đưa hai cánh tay ra.
Một lát sau, sáu U Điệp vây quanh Lục Diệp, bận rộn không ngừng, mỗi một cái đều ôn nhu như nước, dốc hết sức khả năng của mình, tựa như tiểu tỳ nữ hầu hạ lão gia. Tình hình như thế, nếu để những Dung Đạo Trùng tộc kia nhìn thấy, chắc chắn sẽ không buông tha Lục Diệp.
“Phu quân, nói một chút phương pháp rời khỏi Ban Lan đi mà…” Cái U Điệp nắm lấy cánh tay Lục Diệp nhẹ nhàng lay lay hắn, làm nũng.
Lục Diệp trong lòng khó chịu cực độ, nhưng lại hết lần này đến lần khác phải bày ra vẻ hưởng thụ. Âm thầm quyết định về sau sẽ không làm loại chuyện giết địch một ngàn tự tổn một ngàn này nữa.
“Ta không biết, sao mà nói?” Ánh mắt hắn không hề mở.
Sáu U Điệp con ngươi đều cùng nhau phát sáng lên, biểu lộ phấn chấn. Bởi vì U Điệp đã nhận ra Lục Diệp đang nói dối! Điều này có nghĩa là, hắn thật sự biết phương pháp rời khỏi Ban Lan! Lúc trước hắn đã không gạt nàng nữa!
Lục Diệp giờ phút này cũng nhíu mày, hắn ý thức được mình nói sai. Nhưng chuyện này vốn dĩ là hắn khơi mào, mà lại trong kế hoạch của hắn, U Điệp sớm muộn cũng sẽ biết chuyện này, bây giờ chỉ là sớm hơn một chút.
Trong bầu không khí yên lặng, không còn giao lưu. Lục Diệp không nói lời nào, U Điệp cũng không hỏi gì nhiều. Tâm tình của nàng chắc chắn vô cùng kích động, đã nhiều năm như vậy, cuối cùng có người nói cho nàng biết đã tìm được phương pháp rời khỏi Ban Lan, mà chuyện này nàng có thể xác định là thật. Nàng không hỏi nữa, không phải là không muốn biết, mà là minh bạch cho dù nàng hỏi, Lục Diệp cũng sẽ không nói. Chuyện này, gấp không được, cần từ từ tính toán!
Nguyên bản nàng còn muốn chất vấn Lục Diệp, vì sao muốn giết Dung Đạo Trùng tộc và Huyết tộc, ai cho hắn lá gan! Cái chết của hai vị Dung Đạo không phải chuyện nhỏ. Trùng Huyết hai tộc bây giờ đều biết Lục Diệp là người của nàng, cho nên những ngày này có không ít cường giả muốn nàng đưa ra lời giải thích. Nhưng giờ đây, điều đó chẳng còn là gì cả. Đối với việc rời khỏi Ban Lan, bất cứ điều gì khác đều là thứ yếu, dù Lục Diệp bây giờ muốn nàng mưu phản trận doanh Trùng Huyết hai tộc, chỉ cần có thể đạt được phương pháp rời khỏi Ban Lan, nàng cũng có thể không chút do dự…
Chương 2235: Kỳ kỳ quái quái
Trong vô thanh vô tức, huyễn cảnh biến mất. Khi Lục Diệp lấy lại tinh thần, hắn đã xuất hiện trong trùng sào, vẫn ở nguyên vị trí cũ, trong cái kén trùng mà hắn từng đợi.
Ngoái nhìn khối núi thịt khổng lồ phía bên kia, Lục Diệp không lên tiếng.
U Điệp hiển nhiên đã ngầm thỏa hiệp, đã thả hắn ra khỏi huyễn cảnh kia, trong thời gian ngắn hẳn là sẽ không làm khó hắn nữa. Hắn cũng không có ý định dây dưa.
Những thứ trên thân đều còn nguyên, Lục Diệp lập tức lấy toàn bộ đạo cốt trong nhẫn trữ vật ra, chất đống bên cạnh mình.
Từ khi hắn bị bắt đến nay đã hơn nửa năm trôi qua. Dựa theo ước định trước đó giữa hắn và Yến Ung, Yến gia mỗi tháng phải cung cấp cho hắn 200 đạo cốt.
Bởi vậy, lần này Yến Hồng trực tiếp mang theo hơn một ngàn đạo cốt đến, coi như bù đắp số lượng thiếu hụt trong khoảng thời gian này.
Lục Diệp đương nhiên biết đây không phải vì mị lực của mình đủ lớn, mà là Yến gia muốn nhân cơ hội này dò la tin tức về di tích. Đạo cốt tuy không ít, nhưng với nội tình của Yến gia thì vẫn có thể lấy ra. Nếu thật sự có thể dò la được một số bí mật từ Lục Diệp, đương nhiên sẽ không lỗ.
Đáng tiếc, bí mật di tích liên quan trọng đại, Lục Diệp tạm thời không có ý định tiết lộ cho người ngoài.
Thiên Phú Thụ thôi động uy năng, đạo lực còn sót lại trong đạo cốt bị điên cuồng thôn phệ.
Lục Diệp nhanh chóng phát giác ra những đạo lực còn lại trong các đạo cốt này quả thực có dấu hiệu hao mòn, cũng không biết Yến Hồng đã đợi mình bao lâu trong di tích.
Thu hoạch không nhỏ, nhưng không lớn như tưởng tượng.
Tại hạch tâm trùng sào, U Điệp vẫn luôn âm thầm chú ý Lục Diệp. Thấy hắn bỗng nhiên lấy ra nhiều đạo cốt đến thế, nàng không khỏi kinh hãi, nhưng nghĩ lại thực lực của Lục Diệp, nàng nhanh chóng thoải mái.
Nhưng điều khiến nàng kinh sợ đã xảy ra: không cần bao lâu, những đạo cốt kia lần lượt hóa thành bột mịn, biến mất không dấu vết.
Nếu không tận mắt chứng kiến, nàng căn bản không thể tin nổi một kẻ Nhập Đạo lại có thể luyện hóa đạo cốt như vậy. Dù là nàng, Trùng Mẫu này, mượn nhờ đặc tính của trùng sào để luyện hóa, hiệu suất cũng kém hơn một chút.
Nhưng rồi lại nhớ đến thực lực quái dị của Lục Diệp… So với việc hắn một kẻ Nhập Đạo lại có thể sở hữu trăm đạo thực lực, thì tốc độ luyện hóa quỷ dị như vậy dường như cũng chẳng là gì.
Lục Diệp đương nhiên biết việc mình ngang nhiên luyện hóa đạo cốt như thế không thể che giấu được cảm giác của U Điệp, nhưng điều đó đã không còn quan trọng. Hắn đã bại lộ rất nhiều thứ trước mặt U Điệp, không cần bận tâm thêm món này.
Không vội rèn luyện đạo cốt, Lục Diệp điều tra bản thân.
Chuyến đi này ra ngoài, hắn nhận được bốn lần Tinh Uyên chúc phúc. Lợi ích từ lần chúc phúc cuối cùng có vẻ hơi kỳ lạ, là thứ mà trước đây hắn chưa từng tiếp xúc.
Cảm nhận được, trong cơ thể hắn đang ẩn chứa một thứ kỳ diệu. Nếu Thiên Phú Thụ không tiêu diệt nó, vậy chứng tỏ thứ này vô hại đối với hắn. Ngược lại, những dị thường giáng xuống cùng với thứ kỳ diệu này trên người hắn đã bị Thiên Phú Thụ tiêu diệt gần hết.
Cẩn thận điều tra, Lục Diệp có chút mờ mịt, bởi vì đây không phải năng lượng, cũng không phải vật chất thực thể. Hắn muốn luyện hóa nó nhưng mãi không thể tìm ra cách.
Tìm tòi hơn nửa ngày vẫn không hiểu ra sao, hắn ngẩng mắt nhìn về phía U Điệp. Giọng của U Điệp lập tức vang lên: “Diệp ca ca có việc?”
Khóe miệng Lục Diệp co giật.
Tên này quả nhiên vẫn luôn âm thầm chú ý mình, nếu không thì không thể phản ứng nhanh đến thế.
“Không có việc gì.” Lục Diệp dẹp bỏ ý định thỉnh giáo nàng.
Lần nữa điều tra thứ kỳ diệu kia, hắn thử thôi động đạo lực rót vào. Không ngờ lần này lại tìm đúng phương pháp, Lục Diệp rõ ràng cảm nhận được thứ kỳ diệu kia bỗng nhiên hòa tan ra, rót vào trong cơ thể mình, giống như được kích hoạt nhờ sự thôi động của đạo lực.
Hắn ngẩn ra. Chưa kịp phản ứng, điều bất ngờ đã xảy ra.
Đạo lực dồi dào đột nhiên từ bốn phía ào tới, được thứ kỳ diệu kia dẫn dắt, không bị kiểm soát tràn vào thể nội Lục Diệp. Trên lá cây vàng của Thiên Phú Thụ, từng đạo lực tăng lên.
Lục Diệp cảm thấy kinh ngạc, lập tức hiểu ra thứ kỳ diệu kia rốt cuộc có tác dụng gì: nó thế mà có thể nhanh chóng tăng cường đạo lực của mình.
Nhưng điều này rõ ràng không thích hợp.
Giống như linh khí thiên địa tồn tại khắp mọi ngóc ngách của giới vực, đạo lực cũng tồn tại khắp nơi trong Tinh Uyên. Tu sĩ có thể thông qua khổ tu để từ từ luyện hóa tích lũy, nhưng phương thức tu hành này có hiệu suất rất thấp kém, thường thường rất nhiều thiên tài mới có thể luyện hóa ra một tia đạo lực.
Cho dù là Lục Diệp, mượn nhờ uy năng của Thiên Phú Thụ để khổ tu, một ngày cũng chỉ có thể đạt được một tia đạo lực. Không phải Thiên Phú Thụ không được, mà là nồng độ đạo lực trong Tinh Uyên không đủ. Không bột khó gột nên hồ, nồng độ đạo lực không đủ, Thiên Phú Thụ có lợi hại đến đâu, hiệu suất cũng sẽ không cao hơn bao nhiêu.
Nhưng bây giờ là tình huống thế nào?
Trong khoảng thời gian ngắn, đạo lực của Lục Diệp tăng lên nhanh chóng, những đạo lực này từ đâu tới? Không thể nào trống rỗng xuất hiện.
Hơn nữa, Lục Diệp cảm thấy trạng thái của mình lúc này cũng trở nên kỳ quái vô cùng. Tất cả mọi thứ xung quanh bỗng nhiên trở nên hư ảo, tầm mắt vặn vẹo mơ hồ. Khối núi thịt khổng lồ ban đầu thấy rõ đã biến mất. Ngay cả cái kén trùng nơi hắn đang ở cũng trở nên xám xịt.
Chợt có một con cá nhỏ bơi qua bên người, nhưng rất nhanh liền bị thứ kỳ diệu trong cơ thể hấp dẫn, hóa thành đạo lực tinh thuần dung nhập vào hắn.
“Đạo Ngư?” Lục Diệp mở to hai mắt, quan sát trái phải, phát hiện không chỉ một mà có rất nhiều Đạo Ngư. Chúng từ đâu đó xuất hiện, hội tụ bên cạnh hắn, được thứ kỳ diệu kia dẫn dắt, hóa thành đạo lực của bản thân hắn.
Lục Diệp cuối cùng cũng biết đạo lực dồi dào kia từ đâu tới.
Thế nhưng mà… nơi này tại sao lại có Đạo Ngư?
Thứ này hắn từng gặp qua. Trước đây, khi hắn mới bắt đầu xông xáo Tinh Uyên không lâu, gặp phải một thế lực nhỏ do Thanh Vũ dẫn đầu. Chính trong cuộc gặp gỡ với bọn họ mà hắn đã gặp Đạo Ngư.
Những Đạo Ngư kia xuất hiện trong Đạo Trì, đó cũng là lần đầu tiên Lục Diệp chém giết Dung Đạo!
Bây giờ hồi tưởng, những Đạo Ngư kia cũng trống rỗng xuất hiện, có chút tương tự với cảnh tượng lúc này.
Bên tai mơ hồ truyền đến tiếng gọi, Lục Diệp lại có chút nghe không rõ ràng, bởi vì tiếng đó rất yếu ớt, hơn nữa khoảng cách với mình rất xa rất xa…
Thời gian trôi qua, cũng không biết đã bao lâu, sự vặn vẹo xung quanh từ từ bình phục.
Âm thanh yếu ớt và xa xôi bỗng nhiên trở nên rất gần, cũng rõ ràng hơn.
“Lục Diệp!”
“Lục Diệp!”
Lục Diệp bừng tỉnh, tất cả dị thường lập tức biến mất không dấu vết, giống như tất cả vừa rồi chỉ là một giấc mơ.
“Lục Diệp!” U Điệp vẫn đang gọi.
“Đừng gọi nữa!” Lục Diệp đáp lại một tiếng, cau mày.
“Ngươi đang làm gì vậy?” U Điệp rõ ràng có vẻ hơi căng thẳng.
Nàng chưa bao giờ gọi tên Lục Diệp, ngày thường toàn gọi “Diệp ca ca”, có đôi khi để cố ý chọc tức hắn thì lại gọi “phu quân”.
Mà giờ đây lại gọi thẳng tên, xác nhận là bị hù dọa.
“Ta…” Lục Diệp cũng không biết mình đang làm gì. Nếu không phải trên lá cây Thiên Phú Thụ có tăng thêm những đạo lực kia, hắn gần như cho rằng mình vừa rồi chỉ đang nằm mơ.
Nhưng số đạo lực tăng lên kia lại cho hắn biết, đó là một trải nghiệm thực sự.
Đạo lực tăng lên không nhiều, chỉ khoảng chừng 2000 đạo lực, ngay cả để tôi luyện đạo cốt một lần cũng không đủ.
Nhưng nghĩ lại, nếu đổi lại bất kỳ một kẻ Nhập Đạo nào khác mà nhận được 2000 đạo lực, e rằng có thể nhất phi trùng thiên. Cho nên số lượng này “không nhiều” chỉ là đối với hắn mà thôi.
Lục Diệp đại khái hiểu, thứ kỳ diệu mà hắn chưa từng tiếp xúc kia, tác dụng của nó chính là có thể giúp tu sĩ nhanh chóng thu hoạch được đạo lực.
So với việc tăng cường nhục thân một chút, Lục Diệp không nghi ngờ gì thích lợi ích này hơn.
Nhưng hồi tưởng lại trải nghiệm trước đó, hắn lại cảm thấy sợ hãi một trận.
“Ngươi thấy gì rồi?” Lục Diệp hỏi.
U Điệp trầm ngâm một chút: “Ngươi hình như tiến vào một thế giới khác, cách ta rất rất xa.”
Thì ra không chỉ hắn có cảm giác như vậy, U Điệp cũng có.
Nhưng hắn rõ ràng đang ở ngay đây.
Thật là chuyện lạ!
“Ngươi…” U Điệp lại mở miệng.
“Cái gì?” Lục Diệp hỏi.
U Điệp lại nói: “Không có gì.” Nàng bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng, nhưng nghĩ lại Lục Diệp bất quá mới Nhập Đạo, cho dù thật sự có trăm đạo thực lực, cũng không đến mức sẽ xảy ra loại chuyện đó.
Hơn nữa nơi này chính là Ban Lan!
“Kỳ kỳ quái quái!” Lục Diệp lầm bầm một tiếng. U Điệp rõ ràng muốn nói điều gì đó, nhưng nàng đã không nói, Lục Diệp cũng lười hỏi nhiều.
Lần trải nghiệm này rất cổ quái, có lẽ lần tiếp theo sẽ có nhiều phát hiện hơn.
Nói đến, từ lâu trước đó, Thanh Vũ đã nói với hắn rằng lợi ích của Tinh Uyên chúc phúc rất đa dạng, không thể đánh đồng tất cả. Lục Diệp cũng nhận được không ít lần Tinh Uyên chúc phúc, nhưng tỉ lệ lớn nhất, không nghi ngờ gì chính là lợi ích có thể tăng cường nhục thân một chút. Lợi ích rèn luyện đạo cốt một phát nhập hồn cũng có, nhưng kiểu như hôm nay thì là lần đầu tiên.
Cũng không biết có hay không những lợi ích khác.
Đạo lực tích góp không ít, Lục Diệp lúc này rèn luyện đạo cốt.
Trong di tích, mượn nhờ năm quả Tinh Thần Quả kia, hắn có một trăm mười tám đạo lực lượng.
Đợi Lục Diệp tiêu hao đạo lực của mình gần hết, lại tăng thêm ba đạo chi lực, đạt đến 121 đạo.
Thực lực tăng lên không quá lớn, nhưng đường là từng bước một đi. Đối với những kẻ Nhập Đạo khác, thực lực của hắn tăng lên đã rất nhanh.
Điều duy nhất khiến hắn cảm thấy phiền muộn là, việc tôi luyện đạo cốt này cần tiêu hao ngày càng nhiều đạo lực. Ở trình độ hiện tại, tôi luyện đạo cốt một lần cần sáu bảy nghìn đạo lực, thật khủng khiếp!
Hắn đã sớm dự đoán, sẽ có một ngày mình tôi luyện đạo cốt một lần cần đến vạn đạo lực. Chuyện này thật sự có khả năng xảy ra.
“Diệp ca ca.” Giọng U Điệp lại vang lên.
Lục Diệp nghe chút liền biết nàng không có chuyện gì tốt, đương nhiên không vui đáp lại.
Nhưng U Điệp há lại sẽ để hắn toại nguyện, lần lượt không sợ làm phiền mà hô hào, quấy Lục Diệp tâm thần có chút không tập trung!
“Ngươi đủ rồi!” Hắn rốt cục không chịu nổi nữa.
Một tràng tiếng cười như chuông bạc truyền đến, thanh thúy êm tai.
“Có việc thì nói.” Lục Diệp nghiến răng. Hắn đương nhiên biết U Điệp muốn làm gì. Việc liên quan đến phương pháp rời khỏi Ban Lan, hắn nói gì cũng sẽ không tùy tiện tiết lộ cho U Điệp.
Trong lòng hắn có một kế hoạch, nhưng còn rất mơ hồ, cần phải thương nghị với Cửu Anh mới thành, và cũng cần Cửu Anh phối hợp.
“Diệp ca ca ngươi có phải quên chuyện đã đáp ứng ta trước đó rồi không?”
“Chuyện gì?” Lục Diệp nhíu mày, mình có đáp ứng chuyện gì sao? Hắn thật sự không có ấn tượng. Đương nhiên, không loại trừ khả năng U Điệp đang cố ý đánh lạc hướng, làm lỏng cảnh giác của mình.
“Tiểu Điệp thật là thương tâm, rõ ràng ta tin tưởng Diệp ca ca như vậy, ngươi lại một chút cũng không để ta trong lòng.” U Điệp rất ủy khuất, trong lời nói lại có tiếng khóc thút thít.
Thấy Lục Diệp không để ý, nàng chỉ có thể nhỏ giọng nhắc nhở một chút: “Lửa a… Diệp ca ca.”
Lửa cái gì lửa, lão tử hiện tại rất nổi giận!
Bất quá, qua lời nàng nói, Lục Diệp cuối cùng cũng nhớ ra…
Chương 2236: Tiễn khách
Lục Diệp quả thực đã hứa với U Điệp một việc.Lúc đó, trong hồn hải của hắn, U Điệp đến trợ trận đại chiến cùng Cửu Anh. Lục Diệp từng thôi động Phần Diệt chi lực của Thiên Phú Thụ để quấy nhiễu Cửu Anh khi nó bỏ chạy, đây cũng là thủ đoạn duy nhất khiến Cửu Anh phải kiêng kỵ.
Thế nhưng, thủ đoạn có thể chế ngự Cửu Anh này lại khiến U Điệp nếm được mật ngọt!Có lẽ vì Sinh Mệnh Tỏa Liên, Phần Diệt chi lực của Thiên Phú Thụ chẳng những không làm tổn thương hồn thể của U Điệp, ngược lại còn có tác dụng rèn luyện nàng!Tuy lần đó chỉ là tiếp xúc cực kỳ ngắn ngủi, nhưng U Điệp đã phát hiện sự kỳ diệu của Phần Diệt chi lực và khắc sâu ghi nhớ.Trước khi Lục Diệp rời Trùng Sào để lần thứ hai tiến vào di tích thăm dò, U Điệp đã đề nghị hắn dùng Phần Diệt chi lực “đốt” nàng. Lục Diệp tiện miệng đáp ứng, chỉ nói đợi hắn trở về.Việc thuận miệng đáp ứng, Lục Diệp đương nhiên không để trong lòng, nhưng hắn quên, còn U Điệp thì không.
“Nghĩ ra rồi chứ?” Phát giác thần sắc Lục Diệp biến hóa, U Điệp khúc khích cười, sợ hắn đổi ý, vội vàng dùng lời đánh cược: “Không thể nói không giữ lời đâu, Tiểu Điệp đối với Diệp ca ca tấm lòng xích thành, không giữ lại chút nào. Diệp ca ca nếu ngay cả điều này cũng muốn nói dối, vậy Tiểu Điệp sẽ đau lòng lắm đó.”Lục Diệp ngán ngẩm không chịu nổi, đang chờ từ chối, lời đến khóe miệng bỗng nhiên nảy ra một ý niệm, hắn dừng lại một chút rồi nói: “Biết rồi, chuyện đã hứa với ngươi đương nhiên sẽ không thất hứa.”
Thấy hắn sảng khoái như vậy, U Điệp ngược lại sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh liền duyên dáng kêu lên: “Diệp ca ca tốt quá, vậy ta đến đây?””Đến!” Lục Diệp vừa nói chuyện vừa phân phó điểm linh thức của Cửu Anh nhanh chóng trốn đi.Hắn không muốn để U Điệp biết Cửu Anh chưa chết hẳn, nếu không nàng rất dễ liên tưởng đến điều gì đó.
Trong thần hải, hồn thể của Lục Diệp và U Điệp hiện rõ.Nàng vẫn kiều mị vô hạn như thế, trên mặt đầy kích động, nhìn Lục Diệp nói: “Ta chuẩn bị xong rồi.”Lục Diệp cũng không dài dòng, lập tức thôi động uy năng của Thiên Phú Thụ. Chỉ trong khoảnh khắc, một luồng lửa trống rỗng xuất hiện, bao phủ lấy U Điệp.Nàng không chút e ngại, bởi dưới Sinh Mệnh Tỏa Liên, nàng biết Lục Diệp không thể làm ra chuyện tổn hại mình.Liệt diễm bao phủ, trên khuôn mặt U Điệp lập tức hiện lên vẻ ngạc nhiên, bởi nàng có thể cảm giác rõ ràng, trong ngọn lửa này, hồn thể của mình đang được một loại sức mạnh kỳ diệu rèn luyện. Chẳng những không có chút khó chịu nào, ngược lại còn vô cùng thư sướng.Chính là loại cảm giác này… Sau lần trải nghiệm trước đó, nó đã khiến nàng nhớ mãi không quên.Nàng đã là Dung Đạo đỉnh phong, trong Ban Lan này, không có Hợp Đạo chi pháp, con đường tu hành của nàng đã đi đến tận cùng. Từ rất nhiều năm trước, thực lực của nàng không còn bất kỳ biến hóa nào.Cho đến giờ khắc này!Dưới sự bao phủ của ngọn lửa kỳ lạ này, trong quá trình rèn luyện hồn thể, nàng rõ ràng nhận thấy hồn lực của mình trở nên tinh thuần và ngưng thực hơn!Thực lực vốn không có chút tiến bộ nào suốt bao năm qua, thế mà lại xảy ra biến hóa!Nàng thư sướng đến mức suýt chút nữa hô to, nhưng lại cố ghì chặt.Vui sướng trong lòng đồng thời, nàng lại cảm thấy sợ hãi thán phục. Nàng không biết đây rốt cuộc là lửa gì, nhưng chung quy nó thuộc về Lục Diệp.Một kẻ Nhập Đạo có thực lực trăm đạo, nay lại nắm giữ phương pháp rời khỏi Ban Lan, còn có thủ đoạn thần kỳ như vậy. U Điệp chưa từng nghĩ trên đời lại có dị số như thế, càng trùng hợp hơn là dị số này giờ đây lại gắn chặt với nàng!
Ánh lửa đầy trời vừa thu lại, U Điệp bừng tỉnh từ niềm vui sướng có thể khiến người ta trầm luân.Nhìn lại, luồng lửa bao phủ nàng đã biến mất, Lục Diệp thì an tĩnh đứng cách đó không xa.”Thế nào?” U Điệp hỏi. Nàng vừa nếm được mật ngọt, chính là lúc “ăn tủy trong xương mới biết liếm nó cũng ngon”, sao ngọn lửa thần kỳ kia lại biến mất rồi?”Đốt xong rồi, ra ngoài đi.” Lục Diệp tiện miệng đáp lời.Đốt xong…U Điệp trợn tròn mắt, gần như không dám tin vào tai mình.Mới có bao lâu? Nhiều lắm là ba hơi, sao lại đốt xong rồi chứ?Đối diện với ánh mắt Lục Diệp, nàng lập tức phản ứng lại, rõ ràng là Lục Diệp cố ý.Nàng không nhịn được dậm chân, xông tới không nói lời nào khoác lên cánh tay Lục Diệp, vừa lay động vừa nũng nịu: “Diệp ca ca, huynh không thể như thế này được chứ.”Lục Diệp hững hờ nói: “Chuyện ta đã hứa đã làm xong rồi, ngươi cứ nói xem có đốt hay không đi.”Đúng là đã đốt, nhưng thời gian không khỏi quá ngắn.Nàng đang định mở miệng, Lục Diệp đã chặn lời nàng: “Lúc ta hứa với ngươi cũng không nói sẽ duy trì bao lâu thời gian.””Diệp ca ca…” Giọng U Điệp càng trở nên ỏn ẻn hơn.Lục Diệp thở dài một tiếng: “Tiểu Điệp à, không phải ta hẹp hòi, chỉ là thần hỏa này khó kiếm, ta đã còn không nhiều.”Nếu không phải vì Sinh Mệnh Tỏa Liên, có thể cảm giác được Lục Diệp có nói dối hay không, thì chỉ nhìn biểu cảm dưới mắt hắn, U Điệp cơ hồ đã tin thật!Nàng hếch má lên, tức giận nhìn Lục Diệp, trong mắt đầy vẻ lên án như máu và nước mắt, nhưng lại có nét mềm mại đáng yêu: “Diệp ca ca, đốt thêm một lát nữa đi, một canh giờ thôi, chỉ một canh giờ! Thực lực của ta cường đại hơn, đối với huynh cũng có chỗ tốt mà.”Lục Diệp tròng mắt cuồng lật: “Ngươi giết ta đi cho rồi!””Vậy nửa canh giờ cũng được!” U Điệp mặc cả.”Không một chút nào cũng không.”Lừa người!U Điệp thầm oán trong lòng, nhưng lại không tiện vạch trần.
Dây dưa một hồi, thấy Lục Diệp từ đầu đến cuối không hé miệng, U Điệp liền một tay hất cánh tay hắn ra: “Nói đi, muốn điều kiện gì mới chịu đáp ứng ta!””Tiểu Điệp, ngươi có chút hiểu lầm ta rồi!” Lục Diệp nhàn nhạt nhìn nàng.U Điệp cũng tương tự nhàn nhạt nhìn hắn.Lục Diệp lảng tránh ánh mắt, vẻ mặt như không có chuyện gì: “Năm trăm đạo cốt, một hơi thời gian, ba hơi trước đó xem như tặng cho ngươi.”U Điệp nghiến răng nghiến lợi: “Vậy ta thật phải cám ơn ngươi!”Nàng quay người lại, biến mất không thấy gì nữa.Lục Diệp không phản ứng, trong lòng yên lặng đếm số.Chưa đầy ba hơi, thân ảnh U Điệp lại xuất hiện: “Mười khối đạo cốt, một hơi thời gian!”Lục Diệp khoát tay: “Tiễn khách!”Lại một Lục Diệp khác bỗng nhiên xuất hiện, hiển nhiên là phân hồn. Chẳng qua Lục Diệp này giống như chưa lớn, chỉ khoảng bảy, tám tuổi, trên khuôn mặt non nớt lại có một đôi con ngươi sâu thẳm. Hắn nhìn U Điệp, đưa tay ra hiệu: “U Điệp cô nương, mời đi?”U Điệp đưa tay nhấn thẳng Tiểu Lục Diệp này vào biển rộng gió yên sóng lặng, ngay cả một bọt nước cũng không nổi lên.”Hai mươi!””Đi mau đi mau!””Ba mươi!””Ngươi không đi ta đi!”…U Điệp quả thực bó tay với thái độ của hắn, lại bắt đầu nũng nịu: “Diệp ca ca, chúng ta nói chuyện đàng hoàng, cả hai cùng mang một chút thành ý được không?””Để ta nghe thử thành ý của ngươi trước đã!” Lục Diệp cười như không cười nhìn nàng.U Điệp hiển nhiên đã cân nhắc kỹ, cắn răng nói: “Năm mươi đạo cốt một hơi thời gian, nhiều hơn nữa thì không thể nào! Diệp ca ca huynh cũng biết, dù thỉnh thoảng đều có không ít đạo cốt được đưa đến đây, nhưng ta tiêu hao cũng rất lớn. Lúc cần ta phải luôn duy trì đỉnh phong, số lượng có thể ‘vắt’ ra không nhiều.”Lục Diệp đương nhiên biết việc này, hắn cũng biết năm trăm đạo cốt một hơi thời gian là không thể nào, nhưng năm mươi đạo cốt thì lại quá ít.Vết xe đổ, U Điệp không thể nào dễ dàng để hắn rời Trùng Sào nữa. Mà đúng vậy, nếu không rời Trùng Sào, hắn đi đâu thu hoạch tài nguyên tu hành?Chỉ dựa vào việc chia một chút lợi ích từ U Điệp, thực lực tăng lên quá chậm.Vì vậy càng nghĩ, Lục Diệp chỉ đành đánh chủ ý lên đầu U Điệp, đây là con đường duy nhất để hắn thu hoạch đạo cốt hiện tại.”Một trăm đạo cốt!”U Điệp cười khổ lắc đầu: “Vậy thì thôi chuyện này đi.””Tám mươi! Đây là giới hạn cuối cùng của ta.” Lục Diệp nghiêm túc nhìn nàng, ra vẻ nếu không đáp ứng thì không cần nói nữa.Cũng may U Điệp sau một hồi trầm ngâm, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng gật đầu: “Được, vậy tám mươi!”Thương lượng thỏa đáng, tâm trạng U Điệp rõ ràng không tệ, lắp bắp nhìn Lục Diệp: “Diệp ca ca…””Không được! Ra ngoài!” Lục Diệp không đợi nàng nói hết lời liền cắt ngang.
U Điệp tức giận, tên tiểu hỗn đản này quả thật là “không thấy thỏ không thả chim ưng”. Nàng vốn muốn để Lục Diệp đốt nàng trước một hồi, rồi sau này từ từ bổ sung đủ đạo cốt, nào ngờ Lục Diệp căn bản không cho cơ hội.U Điệp cuối cùng vẫn phải rút lui.Đã hoàn toàn hiểu rõ những lợi ích mà thần hỏa kỳ diệu kia có thể mang lại cho mình, nàng giờ đây lại gắn bó chặt chẽ với Lục Diệp. Bởi vậy, dù thực lực vượt xa Lục Diệp, nàng cũng không muốn xảy ra chuyện gì không vui với hắn, ngược lại trong nhiều trường hợp lại có sự bao dung và nhượng bộ cực lớn.
“À phải rồi Diệp ca ca, Tỳ Phù đâu?” Sau một lúc lâu, U Điệp lại nhớ ra một chuyện.Lúc trước nàng sở dĩ đồng ý để Lục Diệp tiến vào di tích lần nữa, chủ yếu cũng là vì Tỳ Phù. Huyết tộc kia chết trong di tích, Tỳ Phù cũng thất lạc ở đó. Đối với Đạo khí này, mỗi thế lực đều cực kỳ coi trọng, U Điệp còn trông cậy vào Lục Diệp có thể mang Tỳ Phù về.”Không có ở chỗ ta.” Lục Diệp trả lời.Quả thực không ở chỗ hắn, bởi hắn biết nếu mang Đạo khí này về U Điệp khẳng định sẽ đòi hỏi, nên dứt khoát để nó lại trong dược viên.Loại đại sát khí cấp độ Nhập Đạo này, hắn không muốn để Trùng Tộc và Huyết Tộc tiếp tục khống chế.Tình hình bên trong di tích hiện tại chỉ có Hoàng Chi Hoán và Yến Hồng biết. Hai người họ biết, thì một bộ phận cao tầng Nhân Tộc này khẳng định cũng biết. Điều này đối với Lục Diệp mà nói ngược lại không có ảnh hưởng gì.Nhưng hắn không muốn để Trùng Tộc và Huyết Tộc biết sự thay đổi của di tích.Nếu hắn mang Tỳ Phù về, Trùng Tộc và Huyết Tộc khẳng định sẽ tiếp tục thăm dò di tích. Đến lúc đó, những biến hóa kia sẽ không giấu được nữa.Với sự thông minh của U Điệp, nàng khẳng định sẽ liên tưởng đến điều gì đó.Loại chuyện này không thể không phòng, có lẽ không thể giấu mãi mãi, nhưng giấu được bao lâu thì tốt bấy lâu.
“Sao lại không ở chỗ huynh chứ?” U Điệp kinh ngạc. Nàng có thể cảm giác Lục Diệp không hề nói dối.Lục Diệp không nói nhiều, ngược lại nghĩ đến một chuyện khác.Hắn phân ra một phần tâm thần, đắm chìm vào thần hải, hiện ra hồn thể.”Cửu Anh!”Vừa dứt lời, sâu trong thần hải, điểm linh thức kia hiện ra.”Trùng Mẫu đi rồi?” Điểm linh thức của Cửu Anh trải qua đoạn thời gian này được dưỡng, rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều so với ban đầu.Ít nhất nó có thể ngưng tụ ra thân hình của mình, dù trông vẫn hư ảo mờ mịt.Nó lén lút nhìn quanh một hồi, không phát hiện bóng dáng U Điệp, không khỏi nhẹ nhàng thở phào.Hồn thể của nó bị phá diệt có liên quan trực tiếp đến U Điệp, nên nó không có nửa điểm hảo cảm với U Điệp. Ngược lại, bên phía Lục Diệp, có lời thề ràng buộc, trải qua đoạn thời gian ở chung này, không có sự bài xích quá lớn.Nó cũng không muốn để U Điệp biết chuyện mình còn sót lại một chút linh thức…
Chương 2237: Yến gia ăn không vô
“Đi.” Lục Diệp nhìn thấy cảnh này thì bật cười, nhớ ngày đó, tên gia hỏa này nào có chút nào xem U Điệp ra gì, vậy mà giờ đây lại sợ hãi như sợ cọp.
“Trước ngươi từng nói, Tỳ Phù được luyện chế từ lân giáp của ngươi, phối hợp với khảo nghiệm trong di tích, có thể dùng làm công cụ sàng lọc. Khi đó ngươi đã luyện chế ra bao nhiêu kiện Tỳ Phù?”
Cửu Anh suy nghĩ một lát rồi nói: “Số lượng không nhiều lắm, nhưng ít nhất cũng có hai mươi kiện.” Cho dù là với tài năng luyện khí của nó, muốn luyện chế một kiện Tỳ Phù cũng không hề dễ dàng. Phần lớn số lân giáp của nó đều bị hư hao trong quá trình luyện chế và thất bại, chỉ có hai mươi kiện được luyện thành công.
“Hai mươi kiện!” Lục Diệp cau mày, con số này không đúng.
Hiện tại, Tỳ Phù ở Nhân tộc có hai kiện, Cự Nhân tộc có một kiện, và một kiện ẩn giấu trong dược viên, tổng cộng cũng chỉ mới bốn kiện mà thôi.
Khoảng cách so với hai mươi kiện còn quá xa.
Điều này có nghĩa là vẫn còn rất nhiều Tỳ Phù thất lạc bên ngoài.
Món đồ này là đại sát khí cấp Nhập Đạo. Tuy trước mặt cường giả Dung Đạo có lẽ không phát huy tác dụng quá lớn, nhưng tuyệt đối không thể khinh thường vai trò của nó trên chiến trường.
Bất kể là chiến khu hay chiến trường nào, cường giả Dung Đạo thường có Dung Đạo tương ứng để kiềm chế. Nhiều khi có thể phân thắng bại, nhưng lại khó phân định sinh tử.
Trong tình hình hiện tại, nếu có Nhập Đạo điều khiển Tỳ Phù, có thể đánh đâu thắng đó, chỉ cần một chút ưu thế cũng đủ để thay đổi xu thế chiến sự trên toàn bộ chiến trường.
Lục Diệp trước đây từng làm như vậy, và lần nào cũng thành công.
Nhưng từ xưa đến nay, ba thế lực trong Ban Lan, bất kể là bên nào, đều không tùy tiện đưa người sở hữu Tỳ Phù vào chiến trường.
So với việc giết địch trên chiến trường, bọn hắn gánh vác nhiệm vụ quan trọng hơn, đó chính là thăm dò di tích.
Nhưng hiện tại, di tích đã không còn cần thiết thăm dò, người sở hữu Tỳ Phù hoàn toàn có thể ra trận giết địch. Hơn mười kiện Tỳ Phù thất lạc bên ngoài, nếu có thể tìm ra, sẽ là sự trợ giúp không nhỏ đối với bất kỳ thế lực nào.
“Ngươi có thể tìm ra không?” Lục Diệp hỏi.
Cửu Anh cười nói: “Tỳ Phù đã được luyện chế từ lân giáp của ta, ta đương nhiên có thể tìm ra. Chỉ có điều, với bộ dạng hiện tại của ta, không có cách nào đi tìm.”
Nói xong lại có chút hiếu kỳ: “Tiểu hữu muốn tìm Tỳ Phù làm gì?”
Lục Diệp một thân thực lực có trăm đạo chi lực. Món Tỳ Phù này dù không tệ, nhưng cho dù có hợp với hắn đến mấy đi chăng nữa, cũng không thể mang lại trợ giúp quá lớn.
“Ngươi không cần bận tâm!” Lục Diệp không giải thích, “Ngươi cần cân nhắc là, với điều kiện hiện tại, làm thế nào để tìm ra những Tỳ Phù kia.”
Cửu Anh lâm vào trầm tư, sau một lúc lâu mới nói: “Nếu tiểu hữu cứ khăng khăng như vậy, vậy chỉ có thể mượn nhục thân của ngươi dùng một lát.”
Lục Diệp nhàn nhạt nhìn hắn một cái.
Cửu Anh vội vàng nói: “Tiểu hữu đừng hiểu lầm, ngươi ta đã có lời thề ước thúc, ta đương nhiên sẽ không gây bất lợi cho ngươi. Hơn nữa, với bộ dạng hiện tại của ta, cũng không có khả năng làm như vậy với ngươi. Nhưng nếu ngươi muốn tìm Tỳ Phù, ta chỉ có thể mượn nhục thân của ngươi để cảm ứng vị trí.”
Lục Diệp gật đầu: “Có bị U Điệp phát hiện không?”
Một điểm linh thức này của Cửu Anh nếu chiếm cứ nhục thể của hắn, rất có khả năng sẽ khiến U Điệp phát giác được điều bất thường.
Nó hiển nhiên cũng đã nghĩ đến vấn đề này, cười hắc hắc: “Vậy phải xem tiểu hữu giải thích thế nào. Con Trùng Mẫu kia dù cao minh, nhưng dù sao cũng không thể ngờ bản tôn ta chưa hề tiêu vong triệt để, hơn nữa còn ở chung hòa hợp với tiểu hữu.”
Lục Diệp hiểu rõ: “Được, nếu nàng hỏi, ta cứ tùy tiện tìm cớ là được.”
Tin rằng U Điệp bên kia cũng sẽ không truy vấn ngọn nguồn, nhất là khi nàng hiện tại cực kỳ si mê phần diệt chi lực của Thiên Phú Thụ.
“Còn cần chuẩn bị gì khác không?” Lục Diệp hỏi thêm.
“Không cần.”
“Vậy thì bắt đầu thôi.”
Cửu Anh nghiêm mặt: “Còn xin tiểu hữu chớ có ngăn cản!”
Lục Diệp tập trung ý chí, triệt để yên lặng trong thần hải của mình, đoạn tuyệt liên hệ với nhục thân.
Ngay khoảnh khắc sau đó, trên người Lục Diệp xuất hiện một tia khí tức quỷ dị.
U Điệp lập tức phát giác được, thần niệm tuôn trào dò xét về phía bên này. Cửu Anh lại không chút nào kiêng kỵ, càng không có ý sợ hãi.
Nó chỉ là không muốn để U Điệp phát hiện mình còn sống, chứ không phải nói nó thật sự sợ U Điệp.
Dưới lời thề ước thúc, Lục Diệp không thể để nó chết.
Sau một nén nhang, trong thần hải, linh thức của Cửu Anh trở về. Thân thể hư vô mờ mịt vốn có nay càng trở nên trong suốt, xem ra tiêu hao không nhỏ.
“Thế nào rồi?” Lục Diệp vội vàng hỏi.
“May mắn không làm nhục mệnh.” Cửu Anh dù suy yếu, nhưng vẫn giữ vẻ kiêu ngạo. Tỳ Phù được luyện chế từ lân giáp của nó, Ban Lan lại là Đạo binh của nó, chỉ cần Tỳ Phù còn ở trong Ban Lan, nó liền có thể dễ dàng cảm ứng được vị trí cụ thể của chúng.
“Nói cho ta biết vị trí của những Tỳ Phù kia!” Lục Diệp vội vàng mở miệng.
Cửu Anh vội vàng truyền đạt vị trí.
Lục Diệp nghe một lúc, đưa tay dừng lại: “Được rồi, ngươi nói như vậy thật không rõ ràng, hay là đánh dấu lên tinh đồ cho ta đi.”
Vị trí của những Tỳ Phù kia nếu chỉ dựa vào lời nói thì quả thực không rõ ràng.
“Ý kiến hay.”
Một lát sau, Lục Diệp lấy ra tinh đồ, theo lời Cửu Anh trình bày, từng chút một đánh dấu lên đó.
U Điệp vẫn luôn bí mật quan sát hắn, hiển nhiên là sự bất thường vừa rồi khiến nàng có chút để ý. Nhưng nàng cũng không hỏi nhiều. Một lát sau, thấy Lục Diệp bên này không có dị thường khác, nàng liền thu hồi thần niệm.
Ghi lại tất cả các dấu, Lục Diệp lấy ra Minh Vệ lệnh của mình, truyền một đạo tin tức ra ngoài.
Hắn thầm may mắn, may mắn khi đó không hủy lệnh bài này, nếu không thì muốn liên lạc cũng không thể liên lạc được với ai.
Minh Vệ lệnh của hắn hiện tại chỉ có thể liên hệ được với một người, chính là Yến Hồng, người mà không lâu trước đó hắn mới gặp trong di tích.
Hầu như ngay sau khi tin tức được truyền đi, Yến Hồng liền có tin tức trả lời: “Lục huynh có việc sao?”
Lục Diệp nói: “Muốn cùng Chiến Minh làm một vụ giao dịch!”
Trong tinh không, Yến Hồng thân hình bay lượn. Từ khi ra khỏi di tích, hắn liền đang trên đường trở về tinh cầu vốn có.
Di tích đã không còn cần thiết thăm dò. Hoàng Chi Hoán của Hoàng gia đã bế quan chuẩn bị tấn thăng Dung Đạo, hắn cũng có quyết định tương tự.
Hắn mới tách ra khỏi Lục Diệp không lâu, bỗng nhiên liền nhận được tin tức này của Lục Diệp, hơn nữa còn là muốn cùng Chiến Minh làm giao dịch, không khỏi có chút kỳ lạ.
Bên cạnh hắn, một nam tử trung niên đang hộ vệ, chính là Yến Ung mà Lục Diệp đã từng gặp.
Phát giác được Yến Hồng có điều bất thường, Yến Ung kỳ lạ nhìn hắn một cái: “Ai tìm ngươi?”
“Lục Diệp Lục huynh.” Yến Hồng cũng không giấu giếm, hắn và Yến Ung có quan hệ rất tốt. Chuyến này đến di tích cũng do Yến Ung một đường hộ tống. Chuyện gặp mặt Lục Diệp trong di tích trước đó, hắn cũng đã một năm một mười báo cáo với Yến Ung.
“Hắn tìm ngươi làm gì?” Yến Ung cau mày, “Chẳng lẽ có liên quan đến di tích?”
Trong di tích tuyệt đối có bí mật, hơn nữa Lục Diệp nhất định biết chút gì đó. Đáng tiếc Yến Hồng không thể tìm hiểu ra, điều này khiến Yến Ung có chút bứt rứt trong lòng.
Bởi vậy, giờ phút này hắn tự nhiên có một vài phỏng đoán.
Yến Hồng lắc đầu: “Không phải, Lục huynh nói muốn cùng Chiến Minh làm một vụ giao dịch.”
“Cùng Chiến Minh làm giao dịch?” Yến Ung cau mày. Giao dịch cấp độ gì lại cần Chiến Minh ra mặt? Hơn nữa, thân phận Lục Diệp hiện tại rất mẫn cảm. Nói hắn là ám tử của hai tộc Trùng Huyết ư, lúc trước hắn đã giết hai cường giả Dung Đạo của hai tộc đó rồi. Nói hắn hướng về Nhân tộc ư, hắn làm việc còn lén lút.
Yến Hồng âm thầm liên hệ với hắn thì không sao, nhưng nếu để quá nhiều người biết được, e rằng cũng sẽ ảnh hưởng đến Yến gia.
Nhưng lại không tiện cắt đứt liên lạc với Lục Diệp, vì Yến gia bên này còn trông cậy vào việc thăm dò bí mật di tích từ miệng Lục Diệp.
Hơn nữa, Yến gia từng giao dịch với Lục Diệp, có được một kiện Tỳ Phù. Khi đó xem ra rất có lời, nhưng bây giờ lại chẳng có lời mấy, ngược lại còn thua lỗ, bởi vì di tích đã không còn giá trị thăm dò, tầm quan trọng của Tỳ Phù cũng giảm đi nhiều. Dù vậy, không thể phủ nhận nó vẫn là một kiện Đạo khí rất lợi hại.
Quân Cơ Xử bên kia cũng từng giao dịch với Lục Diệp, có được Đồng Khí Liên Chi đạo văn.
“Hỏi thử hắn muốn giao dịch cái gì?” Yến Ung suy nghĩ một lát rồi nói.
Hỏi thử thì không vấn đề gì. Lục Diệp, một cường giả Nhập Đạo này, mang đến cho hắn một cảm giác rất cổ quái. Chỉ hai lần giao dịch thôi cũng đã cho thấy những thứ hắn xuất ra đều là vật cực kỳ quý trọng.
Giờ lại muốn cùng Chiến Minh giao dịch, vậy đã nói rõ trên tay hắn có những thứ khiến Chiến Minh cảm thấy hứng thú.
Yến Hồng đã hỏi, lúc này trả lời: “Lục huynh nói muốn giao dịch Tỳ Phù!”
Yến Ung hai mắt tỏa sáng: “Hỏi thử hắn ra giá bao nhiêu. Nếu có thể, Yến gia ta muốn, không cần phiền phức Chiến Minh.”
Mặc dù di tích đã không còn giá trị thăm dò, nhưng Tỳ Phù rốt cuộc vẫn là đồ tốt. Yến Hồng cố nhiên đã có một kiện, nhưng bảo bối như vậy ai lại chê ít.
Mấy hơi sau, Yến Hồng lộ ra nụ cười khổ sở: “Hắn nói Yến gia ăn không vô!”
Yến Ung ngạc nhiên: “Chỉ một kiện Tỳ Phù mà thôi, làm sao lại không ăn được? Tiểu tử này không khỏi cũng quá coi thường Yến gia ta rồi.”
Yến Hồng biểu lộ quái dị, kinh ngạc nhìn vị tộc thúc của mình: “Hắn nói không chỉ một kiện!”
“Ý gì đây?” Yến Ung mờ mịt.
Lúc trước, Chiến Minh Nhân tộc từng phỏng đoán trên người Lục Diệp chắc phải có một kiện Tỳ Phù, hơn nữa độ phù hợp cực cao không gì sánh được, nếu không không thể nào ngay cả Hoàng Chi Hoán cũng không phải là đối thủ của hắn.
Nhưng đủ loại chuyện xảy ra trong khoảng thời gian gần đây lại khiến nhiều cao tầng Chiến Minh nhận ra rằng, thực lực cường đại của Lục Diệp dường như không liên quan đến Tỳ Phù. Hắn ngay cả Dung Đạo ngũ lục trọng cũng có thể chém giết, điều này không phải một kiện Tỳ Phù có thể làm được.
Nhất là lần này, Yến Hồng còn gặp Lục Diệp trong di tích.
Yến Ung bây giờ cũng không biết rốt cuộc Lục Diệp là tu vi gì. Nói hắn là Nhập Đạo thì thực lực mạnh có chút không hợp lẽ thường; nói hắn là Dung Đạo thì làm sao có thể tiến vào di tích?
Yến Hồng từ di tích sau khi đi ra, hắn cố ý thử một lần, căn bản không thể vào được di tích.
Tỳ Phù từ trước đến nay thưa thớt, toàn bộ Ban Lan cũng chỉ có vài món mà thôi. Lục Diệp trên tay có thể có bao nhiêu?
“Lục huynh nói, nếu Chiến Minh nguyện ý giao dịch với hắn, mười kiện Tỳ Phù là không thành vấn đề.”
“Làm sao có thể?” Yến Ung kinh hô.
Mười kiện Tỳ Phù, con số này không nghi ngờ gì khiến Yến Ung khó lòng tin.
Yến Hồng cười khổ: “Lục huynh hẳn là sẽ không gạt ta.” Mặc dù hắn cũng không dám tin.
Yến Ung biểu lộ ngưng trọng. Mười kiện Tỳ Phù, nếu thật như thế, vậy Yến gia thật sự không kham nổi.
Nhưng chuyện này sao lại cảm giác mơ hồ như vậy?
“Hỏi thử hắn giá bao nhiêu? Giao dịch thế nào?”
Yến Hồng lập tức truyền tin tức.
Trong trùng sào, Lục Diệp nhìn tin tức Yến Hồng gửi tới, nhất thời cũng có chút chần chờ. Tỳ Phù giá bao nhiêu, hắn cũng không rõ ràng được.
Trước đó, hắn từng giao dịch với Yến gia một kiện Tỳ Phù, có được không ít chỗ tốt, nhưng trên thực tế điều hữu dụng nhất đối với hắn vẫn là việc cung ứng 200 đạo cốt mỗi tháng.
Nhưng trước khác nay khác. Sau khi di tích không còn giá trị thăm dò, tầm quan trọng của Tỳ Phù cũng rơi xuống khỏi thần đàn. Giờ đây, nó chính là một kiện Đạo khí rất lợi hại.
Lại nghĩ đến kinh nghiệm của mình trước đó trong Liệp Ưng, thượng phẩm Đạo khí được định giá là 800 đạo cốt. Tỳ Phù tốt hơn thượng phẩm Đạo khí thì giá cả khẳng định phải đắt hơn.
Trong lòng đã có chủ ý, hắn truyền một đạo tin tức đi…